**********
Chương 690
Nhìn Tiêu Vĩnh Nhã, Thẩm Thị Thu, Mục An Minh, trong mắt đỏ quạch như có thể chảy ra máu vậy.
"Vậy đưa vợ cậu xuống địa ngục trước!"
Trong mắt Long Tiểu Thiên không có thương hại gì, một đạo dùng lực chặt bỏ.
"A!"
Tiêu Thanh gào thét, mở ra hai tay của Mục Thiên Lam bám vào cổ anh, hơi thở chiến thần tuôn ra mạnh mẽ.
Bắt lấy đạo đang giơ lên của Long Tiểu Thiên và Long Tiểu Sơn, thúc dục chân khí, mạnh nắm chặt.
Bang bang!
Hai thanh đao bị bóp nát.
"Dám chém vợ của tôi, tôi muốn ông phải chết!"
Tiêu Thanh tức giận ngập trời, gân xanh trên mặt đột lên, hai mắt đỏ tươi như máu.
Một đấm đánh mạnh về phía Long Tiểu Thiên.
Oành!
Long Tiểu Thiên bị đánh bất ngờ, lùi về sau mấy bước, phun ra một búng máu.
"Muốn chết!"
Sắc mặt Long Nguyên Trì giận dữ, cách một khoảng đánh ra một chưởng.
Phanh!
Tiêu Thanh bị đánh trúng, bay xa hơn ra mấy mét, chỉ cảm thấy xương cốt như vỡ vụn, miệng tuôn ra máu.
"Tiêu Thanh!"
Trái tim Mục Thiên Lam như vỡ vụn, chạy đến ôm Tiêu Thanh vào trong ngực, khóc hồ: "Các người không cần giết chồng tôi, cầu xin các người đừng giết chồng tôi, tôi xin mấy người..." "Còn dám động thủ với tôi, phải chém chết nó!"
Long Tiểu Thiên rất là tức giận.
Lần thứ hai tụ khí thành đạo, cùng Long Tiểu Sơn nhằm phía Tiêu Thanh.
"Không tốt."
Trong lòng Tiêu Thanh run lên.
Lúc này xoay người, đem Mục Thiên Lam đặt ở dưới thân.
Xoẹt xoẹt
Hai thanh đao kết hợp chém vào trên người anh.
"Không cần!"
Mục Thiên Lam đau khổ tột cùng, muốn đứng dậy liều mạng với anh em Long Tiểu Thiên, nhưng bị Tiêu Thanh đè nặng, căn bản cô không đứng dậy được.
Xoẹt xoẹt!
Một đao lại một đao chém vào trên lưng Tiêu Thanh.
Máu tươi văng khắp nơi.
Mục Thiên Lam đau lòng khó hô hấp.
"Chồng, anh có đau hay không?" "Không đau."
Tiêu Thanh gần sát nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười bị tráng.
"Nhưng em đau, lòng đau như tan nát"
Nước mắt của cô rơi giống như suối chảy vậy.
Long Tiểu Thiên cười lạnh lùng: "Vậy trước chấm dứt mạng của cô, như vậy cô sẽ không thấy đau nữa."
Nói xong, ông ta và Long Tiểu Sơn mạnh đâm đ*o nhọn xuống.
"Không cần!"
Phía sau, đúng lúc Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai đến, đau đớn tột cùng hô to, con mắt mở to sợ hãi như sắp bay ra.
Tiêu Thanh cảm ứng được nguy cơ.
Thân mình lập tức bắn lên.
Xoet!
Hai thanh đao đâm vào hai bên hông, xuyên qua trước người, máu tươi như nước rơi xuống trên người Mục Thiên Lam, mũi đao còn suýt đâm vào trên người cô.
"Tiêu Thanh!" "Anh!"
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai, như không muốn sống chạy về phía đó.
Quỳ trên mặt đất khóc gọi.
"Đủ rồi! Không cần tổn thương Tiêu Thanh, cầu xin các người không cần lại tổn thương anh ấy!" "Hừ!"
Long Tiểu Thiên tức giận hừ một tiếng: "Nó nhất định phải chết!"
Nói xong, ông ta lại rút đao ra, lần thứ hai đâm xuống.
Đúng vào lúc này.
Một giọng nói đột ngột vang lên.
"Dừng tay cho tôi!"
Mọi người thấy, chỉ thấy một lão soái uy nghiêm, huy hiệu trên vai có năm cánh sáng chói, mang theo hai ông lão khác và một đám vệ đội, long hành hổ bộ đi đến.
Anh em Long Tiểu Thiên cho dù ngông cuồng như thế nào, nhìn thấy lão soái đến, cũng không nhịn được run lên, lập tức đem đao tán đi.
"Tổng tư lệnh Tư?"
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai.
Tinh thần chấn động.
Mục Thiên Lam khóc lên: "Tổng tư lệnh Tư, ngài đã đến rồi, cứu cứu chồng của tôi, anh ấy là một chiến sĩ.
Phải chết cũng phải chết ở trên chiến trường, không thể làm cho anh ấy chết tại đây!"
Nói xong, cô ôm Tiêu Thanh toàn thân đầy máu vào trong ngực, run rẩy vươn tay vuốt mặt Tiêu Thanh, khóc lóc than thở.
"Chồng, anh không thể chết được, tổng tư lệnh Tư đến cứu anh rồi, anh nhất định phải ở lại, chúng ta còn chưa sinh cục cưng mà." Nói xong, cô đem mặt dán lên mặt Tiêu Thanh.
Giờ phút này, cô có bao nhiêu đau lòng, đáng thương, đồng cảm người đàn ông này, chỉ có trong lòng cô rõ ràng nhất.
Vì người đàn ông này, khó khăn lớn như thế nào cũng đều không thể đánh bại anh.
Cho dù là mưa b bão đạn, anh cũng có thể mang theo anh em đội cảm tử, vòng ra phía sau quân địch, đem bộ chỉ huy của quân địch bắt..