**********
“Tôi chỉ tình cờ đi qua đó thôi.” Mục Hải Long cố gắng giải thích.
Đỗ Thiên Sinh lạnh nhạt cười một tiếng: “Cậu luôn muốn giết chết tôi để báo thù cho em gái cậu. Trong mấy chục tỷ người ở Bắc Thanh này sao cậu có thể tình cờ mà cứu được cậu Hàn đây chứ?” “Thực ra là vì cậu đã tính kế tôi, muốn mượn tay tôi để giết cậu Hàn, sau đó vị bố vợ Matsushita này của cậu có thể mưu đồ lớn, nói cậu Hàn là do tôi giết nhằm lừa dối ông Hàn để ông ta tiêu diệt tôi. Bàn tính này của mấy người đánh cũng thật kêu đấy!” “Ông ăn nói linh tinh!” Matsushita nổi trận lôi đình: “Đỗ Thiên Sinh, ông đừng có ngậm máu phun người!”
Đỗ Thiên Sinh quát lên: “Vậy ông thử nói xem, vô duyên vô cớ tôi giết cậu Hàn làm gì? Tôi ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi gây chuyện cho mình à?”
Đám người Matsushita không thể phản bác lại được.
Advertisement
Ngụy Phượng Niên cười nói: “Ông Hàn à, tất cả những chuyện này đều là hiểu lầm thôi. Chẳng phải có câu nói người không biết không có tội sao, nể mặt tôi, đừng giết Đỗ Thiên Sinh. “Vậy những gì tôi phải chịu không phải uổng phí rồi sao?”
Hàn Thiếu Đông khó chịu nói. “Cậu tìm cậu ta tính sổ đi.” Đỗ Thiên Sinh chỉ vào Mục
Hải Long.
Hàn Thiếu Đông còn muốn nói gì đó thì Hàn Chấn Thiên nói: “Được, ông Ngụy đã nói vậy rồi thì tôi sẽ nể mặt ông. Nhưng chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng. Trong thời gian này tôi sẽ để người của tôi giám sát Đỗ Thiên Sinh “Nếu sự thật đúng là thằng nhóc này tính kế Đỗ Thiên Sinh, tôi sẽ khiến cho nó phải chịu thiên đạo vạn quả “Nhưng nếu như không phải nó tính kế mà chuyện này là do Đỗ Thiên Sinh gây nên thì tôi sẽ không khách khí nữa. Đây chính là giới hạn cuối cùng của tôi, hi vọng ông Ngụy có thể hiểu được điều này.” “Được thôi.”
Ngụy Phượng Niên đồng ý.
Sau đó Hàn Chấn Thiên phải người đi theo Đỗ Thiên
Sinh chịu trách nhiệm giám sát ông ta. “Mục Thiên Lam, là vì cậu Hàn muốn cưới cô nên cô bảo Đỗ Thiên Sinh giết cậu Hàn sau đó giá họa cho tôi à? Cô cứ chờ đấy cho tôi, ngày mai tôi sẽ giết chết cô!”
Advertisement
Trong lòng Mục Hải Long ác độc nói một câu
Sáng sớm ngày hôm sau. “Nghe nói tối hôm qua Đỗ Thiên Sinh phải người đi giết cháu nội của Giang Nam Vương, nhưng không giết được người mà lại để cho Mục Hải Long cứu về thương hội Nhật Bản. Đỗ Thiên Sinh lập tức mang người đến giết vào thương hội Nhật Bản, sau đó Giang Nam Vương đuổi kịp đến nơi, suýt chút nữa đã giết chết Đỗ Thiên Sinh. May mà lúc đó cụ Ngụy đuổi đến kịp thời nên cứu được Đỗ Thiên Sinh. Bây giờ Đỗ Thiên Sinh đã bị người của Giang Nam Vương giám sát. Ông ta nói muốn điều tra rõ ràng, nếu chuyện này đúng là do Đỗ Thiên Sinh gây ra thì ông ta sẽ giết chết Đỗ Thiên Sinh”
Lúc ăn bữa sáng Phương Văn Miến lập tức đem tin tức mà sáng sớm ông ta đã nghe được kể cho cả nhà nghe.
Loảng xoảng!
Sau khi nghe được lời này, đôi đũa trong tay Mục Thiên Lam lập tức rơi xuống mặt bàn, sắc mặt cô trong nháy mắt trở nên trắng bệch. “Thiên Lam, có chuyện gì vậy?”
Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Mục Thiên Lam. “Không, không sao a
Mục Thiên Lam cố nặn ra một nụ cười, lắc đầu nói: “Đánh đánh giết giết, quá dọa người rồi.” “Chuyện này thì có là gì đáng sợ đâu, ở trên chiến trường mới gọi là tàn khốc.
Tần An dõng dạc nói.
Mục Thiên Lam cố nặn ra một nụ cười, vội cầm lấy đũa tiếp tục ăn bữa sáng, nhưng cô lại không cảm nhận được bất kỳ mùi vị gì nữa.
Bởi vì cô biết rõ là bản thân cô đã hại ông chủ Đỗ.
Ông chủ Đỗ muốn giết Hàn Thiếu Đông chắc chắn là bởi vì muốn giúp cô thoát khỏi Hàn Thiếu Đông, khiến cho Hàn Thiếu Đông không thể cưới cô. Nhưng sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy cô không biết phải làm gì nữa.
Cô chỉ cảm thấy vô cùng có lỗi với ông chủ Đỗ.
Nếu chuyện này bị điều tra rõ ràng, không chỉ có bản thân cô bị trả thù mà ngay cả Tiêu Thanh và ông chủ Đỗ cũng bị liên lụy. Tội của cô quá lớn rồi!
Sau khi ăn sáng xong, Mục Thiên Lam đi làm. Tiêu Thanh lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Thiên Sinh. “Ông chủ Đỗ, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao ông lại chạy đi đánh cháu nội của Giang Nam Vương thế?"
Dù sao thì Đỗ Thiên Sinh cũng là người đã giúp anh vào lúc anh khó khăn nhất, bây giờ ông ta gặp khó khăn, cho dù thực lực của anh không còn, cũng không có quyền lực gì, nhưng anh vẫn có một vài mối quan hệ có thể giúp Đỗ Thiên Sinh một chút. “Ha ha. Đỗ Thiên Sinh cười nói: “Thực ra là tôi muốn giết Mục Hải Long cơ, nhưng lại bị thằng nhóc đó tính kế, muốn mượn tay nhà họ Hàn giết tôi. Tôi không dễ bị giết như vậy. “Anh yên tâm đi tôi không có chuyện gì đâu. Anh chỉ cần chăm sóc tốt bản thân và người nhà mình là được rồi. Đợi đến lúc nhà họ Hàn tra ra được chuyện này là do Mục Hải Long làm thì tôi được tự do rồi.”
Bởi vì có người giám sát ông ta nên ông ta cũng không dám nói thật. Ông ta chỉ có thể nói như thế thôi. Một khi nói thật thì không chỉ có ông ta phải chết mà ngay cả Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam cũng khó thoát khỏi sự trả thù của nhà họ Hàn. “Được rồi. Vậy ông hãy cẩn thận” Tiêu Thanh tin lời Đỗ Thiên Sinh nói.
Mục Hải Long thật là một người đáng ghét, việc Đỗ Thiên Sinh muốn giết anh ta cũng chỉ là chuyện bình thường.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thanh lập tức phải Tần An, Tiểu Hắc, Tiểu Hổ, phân ra để đi đến Tương Tây, Miêu Cương, Myanmar mời ba vị cổ sư mà anh quen biết đến đây, xem xem có thể giải cổ độc trong người anh không
Nếu như cổ độc chưa được giải thì anh sẽ không có thực lực, chỉ có thể giống như một người bình thường. Rất nhiều chuyện muốn làm nhưng không thể làm được khiến anh vô cùng khó chịu. “Đại ca yên tâm đi, bọn em nhất định sẽ mời được ba vị cổ sư đến đây!”
Ba người Tần An nói xong lập tức rời khỏi nhà họ Phương.
Lúc này, Mục Thiên Lam đang trên đường đi đến công ty.
Chuyện Đỗ Thiên Sinh muốn giết Hàn Thiếu Đông khiến cho tâm trạng cô vô cùng lo lắng. “Chỉ mong những chuyện tiếp theo đều phát triển theo hướng tốt đẹp.” Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện.
Nhưng đúng vào lúc này.
Đoàng đoàng đoàng!
Cửa kính xe đột nhiên bị đánh vỡ nát, có mấy viên đạn sượt qua gáy cô. "A!"
Mục Thiên Lam bị dọa sợ đến mức hét lên, theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Cô nhìn qua cửa sổ chỉ thấy trên ghế lái phụ của xe Hummer có người đang cầm một khẩu súng ngắm về phía CÔ.
Cô vô cùng sợ hãi, vội vã nhấn chân ga, chiếc xe phóng đi với tốc độ rất nhanh.
Nhưng ngay sau đó, cửa kính ở đằng sau xe cũng bị bắn vỡ nát. Có một viên đạn sượt qua bên tại cô bắn vào kính chắn gió khiến cho kính chắn gió hiện lên vô số vết nút. "A!"
Mục Thiên Lam vô cùng sợ hãi, cô tiếp tục nhấn mạnh chân ga lái xe với tốc độ một trăm hai mươi kilet trên giờ. Nhìn qua kính chiếu hậu vẫn thấy có hai chiếc
Hummer đang đuổi theo xe cô. “Làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”
Sắc mặt cô trắng bệch, cả người đều đang run lên. Tay cầm tay lái cũng đang toát ra mồ hôi lạnh.
Sau khi đi được một đoạn cô phát hiện đồng hồ báo xăng đã bắt đầu cảnh báo hết xăng rồi. “Chết rồi, chết chắc rồi!”
Lòng cô trong nháy mắt chìm vào đáy vực. “Cứ tiếp tục như vậy thì đợi đến lúc hết xăng, mình chắc chắn sẽ chết mất!”
Cô sợ đến mức sắp không chịu nổi nữa rồi. Lúc này đột nhiên cô nhớ tới Tiêu Thanh, lập tức gọi điện thoại cho anh. “Vợ à, em đã đến công ty chưa?” “Huhu..” Mục Thiên Lam khóc nức nở nói: “Ông xã, em vẫn còn đang ở trên cầu vượt, có hai chiếc xe Hummer vẫn đuổi theo không ngừng, còn nổ súng bắn xe em. Nhưng xe em sắp hết xăng rồi, em phải làm thế nào đây?”