**********
“Cái gì!”
Trái tim Tiêu Thanh giật thót lên. “Vợ, em hãy bình tĩnh đã, em nhất định phải giữ bình tĩnh, trước hết cứ cố gắng lái xe, đừng vì sợ hãi mà làm lật xe nhé!”
Mục Thiên Lam khóc lóc nói: “Bọn chúng không ngừng nổ súng về phía em, em chỉ sợ lốp xe bị bắn thủng. Hơn nữa xăng xe cũng không còn nhiều, lái được mấy chục kilet nữa thì sẽ hết xăng rồi. Em không biết có thể kiên trì được đến lúc xe hết xăng không.” Tiêu Thanh có thể hiểu được tâm trạng của Mục Thiên
Advertisement
Lam lúc này.
Một người phụ nữ phải chịu một áp lực lớn như thế, dưới tình trạng hoảng loạn nhưng không làm lật xe đã vô cùng tốt rồi.
Anh cũng hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ càng có nhiều nguy hiểm hơn với Mục Thiên Lam.
Năng lực chịu đựng của con người có hạn, đặc biệt là những người bình thường thì tố chất tâm lý của họ không đủ mạnh. Ở dưới tình huống nguy hiểm sẽ dễ bị hoảng loạn, mà một khi bị hoảng thì sẽ càng nguy hiểm hơn. “Vợ à, em cứ cố gắng lái xe thật tốt, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. Anh sẽ lập tức đi cứu em, đợi anh nhé. Nhất định phải đợi anh đến đấy!” Tiêu Thanh cúp điện thoại. “Tiêu Thanh, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Advertisement
Thẩm Thị Thu và Tiêu Vĩnh Nhã hỏi. “Thiên Lam bị mấy tay súng theo dõi, con đi cứu cô ấy!"
Nói xong, Tiêu Thanh lập tức lên một chiếc xe nhanh chóng lái xe rời đi.
Không lâu sau, anh đã đi đến cục tuần tra gần nhất. "Máy bay trực thăng! Mau chóng sắp xếp một chiếc máy bay trực thăng cho tôi! Nhanh lên, tôi phải đi cứu vợ tôi!”
Tiêu Thanh gào cổ hét lớn, ngay cả giấy chứng nhận và chiến thần lệnh anh cũng lấy ra rồi.
Nếu bây giờ lái xe đi cứu Mục Thiên Lam chắc chắn sẽ không đến kịp, chỉ cần đường bị tắc thì càng không kịp. Chỉ có dùng máy bay trực thăng mới có thể đuổi đến nơi xảy ra chuyện với tốc độ nhanh nhất. Đây cũng là nguyên nhân anh muốn dùng trực thăng. “Kính lễ!”
Sau khi nhìn thấy giấy chứng nhận của Thanh tất cả mọi người trong cục tuần tra đều giơ tay cúi chào anh. “Thần soái, mau đi theo tôi!”
Cục trưởng cục tuần tra nói xong lập tức dẫn Tiêu Thanh đi đến sân bay. “Thần soái, cần mang theo bao nhiêu người?” Cục trưởng cục tuần tra hỏi. “Không cần đầu, chỉ cần một chiếc trực thăng chở tôi đi là được rồi.” “À phải rồi, lấy cho tôi một khẩu súng và một con dao “Tuân lệnh!”
Không lâu sau, Tiêu Thanh đã mang theo vũ khí, trang bị bước lên trực thăng.
Ngay sau đó, trực thăng lập tức cất cánh bay đến cây cầu vượt mà Mục Thiên Lam đi làm qua. “Vợ ơi, bây giờ tình huống bên em thế nào rồi?”
Tiêu Thanh bấm điện thoại gọi cho Mục Thiên Lam. “Bọn chúng vẫn đang đuổi theo em. Vấn đề bây giờ không phải là xăng nữa mà là em sắp xuống cầu vượt rồi. Nếu xuống cầu vượt mà bị tắc đường thì bọn chúng sẽ dễ dàng bắn chết em
Không phải là cô sợ chết mà là cô còn chưa muốn chết.
Cô còn đang muốn có em bé cơ mà, chỉ cần đợi sau khi Tiêu Thanh cai thuốc một tháng thì cô sẽ trao lần đầu tiên của mình cho anh. Khoảng thời gian tiếp sau đó hai người sẽ cùng nhau cố gắng. Cô chỉ muốn có em bé với Tiêu Thanh sớm một chút như vậy thì sẽ không cô phụ tấm chân tình mà anh dành cho cô.
Nếu như cô chết rồi, thì sẽ không thể sinh con cho Tiêu Thanh được nữa. Những chuyện mà Tiêu Thanh làm vì cô trong mấy năm nay chẳng phải sẽ giống như đá chìm đáy biển rồi ư?
Cô không muốn làm chuyện có lỗi với Tiêu Thanh.
Cho dù cô có chết thì cũng phải sinh em bé cho Tiêu
Thanh xong rồi mới chết được. Nếu không cô chết cũng không nhắm mắt "Vợ, em đừng sợ, cố gắng giữ bình tĩnh nhé. Anh đang ngồi trực thăng đuổi đến đó rồi, cũng có rất nhiều đặc công đi cùng anh. Em phải tin anh, cũng phải tin tưởng cảnh sát, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu, nhất định anh sẽ cứu được em.” Tiêu Thanh an ủi Mục Thiên Lam, nói với cô là có rất nhiều đặc công đi cùng anh để cô yên tâm.
Sau khi nghe xong Mục Thiên Lam bình tĩnh hơn rất nhiều. “Em tin anh cũng tin tưởng cảnh sát nhất định sẽ cứu được em!”
Cô vừa dứt lời. "A!"
Lập tức hét lên một tiếng. “Vợ, có chuyện gì thế?”
Trái tim của Tiêu Thanh trong nháy mắt nhảy lên tận họng. "Hu hu..."
Mục Thiên Lam khóc lên: “Có một viên đạn từ phía sau bắn tới bắn vỡ kính chắn gió rồi. Gió ở đây to đến mức em không thể mở mắt nổi. Tiêu Thanh, em phải làm sao đây, em không muốn chết, em còn muốn sinh con cho anh nữa cơ mà, hu hu.
Tiêu Thanh cũng khẩn trương muốn chết rồi!
Anh hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Mục
Thiên Lam.