**********
Chương 705
Không lâu sau, cửa phòng cấp cứu mở ra.
“Phần đầu bệnh nhân bị thương nghiêm trọng, có khối máu bầm bị tắc nghẽn, cần phải mổ khẩn cấp, nhưng hiện tại bệnh viện chúng tôi không có bác sĩ giải phẫu giỏi, cho nên bất đắc dĩ chúng tôi sẽ làm.
Mọi người quyết định và ký tên.
Nếu xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, chúng tôi và bệnh viện không chịu trách nhiệm!”
Bác sĩ lo lắng nói.
Nghe những lời này, mọi người đều sợ hãi.
“Đi bệnh viện khác có được không?” Thẩm Thị Đông hỏi.
“Đã qua muộn rồi.
Bác sĩ nói: “Khi chuyển viện tới, có thể bệnh nhân sẽ chết.”
Đùng!
Mọi người như bị sét đánh, không biết phải làm sao.
“Để tôi!”
Hoắc Tử Hoa đứng dậy: “Tôi là Trưởng Khoa Y trường Đại học Yale chuyên môn chính của tôi là phẫu thuật cắt sọ, tôi đã trải qua rất nhiều ca phẫu thuật cắt sọ và chưa bao giờ thất bại.
Tôi có niềm tin rằng cuộc phẫu thuật sẽ thành công”
Nghe đến đây, mọi người đều phấn chấn “Tử Hoa, anh thật sự có thể chứ?” Thẩm Thị Thu Mai hỏi.
“Yên tâm đi, Thu Mai.
Hoắc Tử Hoa chắc chắn nói: “Anh rất tự tin vào tay nghề của mình, anh không dám nói sẽ thành công 100%, nhưng xác suất thành công là 80%.
Anh chắc chắn là như vậy!”
Bác sĩ nói: “80% là cao lắm rồi, để chúng tôi làm thì 20% thành công cũng không có”
Nghe nói lời này, Tiêu Vĩnh Nhã lập tức lấy định chủ ý: “Tử Hoa, cậu nhất định phải thành công! Chỉ cần thành công, tôi sẽ gả Thu Mai cho cậu, tôi sẽ không đòi sính lễ, hơn nữa đội ơn cậu cả đời!” "Bác trai bác gái, còn có chị dâu, mọi người yên tâm.
Chờ tin tức tốt của tôi!”
Hoắc Tử Hoa nói xong cùng bác sĩ đi thay áo phẫu thuật.
Không bao lâu, cậu ấy vào phòng cấp cứu.
Mọi người nóng lòng chờ đợi.
"Ha ha."
Một tràng cười đắc thắng vang lên: “Nghe tin em rể bị tai nạn xe cộ, không biết là thật hay là giả.
Tiện đường ghé qua xem một chút, thấy mọi người khóc hết nước mắt thì tôi cứ yên tâm là em rể tai nạn thật rồi.”
Mọi người quay nhìn thì thấy Mục Hải Long đang ôm Sakurako còn mang theo một đám người Nhật Bản bước xuống lối đi.
Mục Thiên Lam đột nhiên tức giận.
“Mục Hải Long, anh là đồ cầm thú, cười vui vẻ như vậy.
Nhất định là anh đã phải người ám sát tôi, đem Tiêu Thanh vào phòng cấp cứu, tôi liều mạng với anh!” Cô lao đến như điên.
“Mẹ kiếp!”
Mục Hải Long giơ một chân ra ngáng người cô, khiến cô ngã trên nền đất.
“Cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bậy, cô có chứng cứ chứng minh là tôi làm sao?”
Thấy Mục Thiên Lam bị đánh, đám người Tiểu Vĩnh Nhã nổi giận, mỗi người vén tay áo xông lên.
“Đánh cho tôi!” Mục Hải Long quát: “Lên một người, giết một người cho tôi!” Anh ta vừa dứt lời, có một âm thanh giận dữ vang lên.
“Ai dám làm thì bắn chết!”
Lời vừa dứt, mọi người quay lại thì thấy có một người đàn ông uy nghiêm mang bốn ngôi sao sáng ngời trên vai, dẫn đầu đội lính canh đẳng đẳng sát khí đi tới.
Vừa thấy!
Mục Hải Long, Sakurako cùng với samurai đều bị sốc.
Bởi vì người này không phải là ai khác.
Mà chính là Long Soái của chiến bộ biên giới phía
Đông!
Tứ đại soái, ngoại trừ thần soái Sầm Đô chưa từng xuất hiện trên màn ảnh, thì ba đại soái khác đều đã từng nhìn thấy qua màn ảnh, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.
“Nhanh lên! Đứng dẹp vào sát tường!"
Mục Hải Long toàn thân run rẩy, anh ta nghe bố vợ tương lai Matsushita nói, tại lễ cưới của Thẩm Thị Thu Mai và Đỗ Văn Bách, Tiêu Thanh đã mời Long Soái, đến để giải quyết vấn đề rắc rối của Tiêu Thanh.
Bây giờ Long Soái đã ở đây, nhất định là đến thăm Tiêu Thanh.
Còn mình lại mang người đến đây, hả hê khi nhìn người ta gặp họa, anh ta chống lại gia đình của Tiêu Thanh, chuyện này để cho Long Soái biết được thì phải làm sao? “Long Soái, anh đã đến rồi.”
Đám người Mục Thiên Lam, vừa khóc lóc vừa chào hỏi.
Long Soái sắc mặt nghiêm trọng nói: “Tôi đang tuần tra quân sự ở Bắc Thanh, biết được Tiêu Thanh gặp tai nạn xe hơi nghiêm trọng nên mới dám đến thăm hỏi, hiện tại tình hình như thế nào?”.