“Tôi..
Mục Thiên Lam không biết nên trả lời thế nào. Nếu như là trước đây thì cô chắc chắn sẽ nói là do Hàn Thiếu Đông ép buộc cô.
Nhưng bây giờ thì cô không thể làm như vậy.
Cô cũng không biết mình có thể mang thai đứa nhỏ của Tiêu Thanh hay không, ngộ nhỡ có thể mang thai thì bản thân mình đang hại đứa nhỏ, cô hy vọng có thể mang thai rồi sinh cho Tiêu Thanh một đứa bé, vì không biết có mang thai đứa nhỏ hay không nên cô phải học được cách nhẫn nhịn. “Là như thế đó.
Thấy Mục Thiên Lan đứng ngơ ra, Ngô Tuệ Lan bèn cười nói: “Hộ quốc chiến soái chắc chắn là một người già rồi, con gái tôi trẻ tuổi lại xinh đẹp như vậy sao có thể gả cho một người già được chứ?” “Cậu Hàn thì không giống vậy. Vừa trẻ tuổi lại có triển vọng, đương nhiên là con gái tôi không thể từ chối khi cậu ấy theo đuổi rồi, mọi người nói xem có đúng không?” “Đúng, đúng!”
Advertisement
Phóng viên và người xung quanh đều gật gù.
Hàn Thiếu Đông vô cùng hài lòng với câu trả lời này của Ngô Tuệ Lan, bèn nói: “Mẹ vợ, sính lễ đều ở đây. Tổng cộng một nghìn năm trăm sáu mươi tỷ, nhiều bằng sính lễ của Hộ quốc chiến soái, mọi người có thể đếm sơ qua
Ngô Tuệ Lan nghe thể lập tức cảm thấy vui vẻ.
Bà ta chạy đến trước những sính lễ, cầm từng thời vàng nặng trịch lên, nặng đến mức không thể nhấc lên nổi. “Ha ha! Là vàng thật! Đây là vàng thật!”
Bà ta cực kỳ kích động, sau đó lại rút mấy xấp tiền mặt ra kiểm tra một chút, phát hiện cũng là thật thì vẻ mặt cười toe toét, nói: “Trước đây lúc Hộ quốc chiến soái đưa sính lễ đến cho con gái tôi đều bị đứa cháu gái đáng chết chiếm đoạt, nói người Hộ quốc chiến soái lấy là nó nên không cho tôi chạm đến sính lễ” "Không ngờ còn chưa qua một năm mà tôi lại có thể thu được nhiều sính lễ như vậy, con gái tôi cũng đánh giá quá!” "Ha ha!"
Mọi người cười to.
Nhóm người họ hàng thân thích của Ngô Tuệ Lan đều hâm mộ bà không thôi, thổi phồng bà một chút, thổi đến mức Ngô Tuệ Lan như muốn lên trời luôn.
Advertisement
Vẻ mặt Mục Thiên Lam không chút thay đổi, trong lòng như đang có cơn mưa tầm tã. “Cô Mục Thiên Lam, cô đã kết hôn hai lần, cậu chủ nhà họ Hàn lại đưa có nhiều sính lễ như vậy, sao cô lại không vui?" Có phóng viên đặt câu hỏi.
Mục Thiên Lam vẫn không biết nên trả lời thế nào. “Hừ!” Mục An Phong nói: “Anh ta muốn đánh chị tôi, đương nhiên là chị tôi không vui rồi!” “Cái gì!”
Tất cả mọi người nghe thấy lời này thì đều sợ ngây người.
Sắc mặt Hàn Thiếu Đông tối sầm trong chốc lát. “Em vợ, em đừng nói lung tung chứ.” Hàn Thiếu Đông dùng ánh mắt để cảnh cáo, nói: "Anh chỉ chạm vào mặt cô ấy một chút mà gọi là đánh sao? Đó là cưng chiều cơ mà? Em hỏi chị em xem, anh có từng đánh cô ấy sao?”
Mục An Phong muốn nói gì đó thì Mục Thiên Lam đã cười nói với phóng viên: “Cậu chủ nhà họ Hàn không có đánh tôi, ngày đó trên mặt tôi có con muỗi, là anh ấy đã đập con muỗi giúp tôi, nhưng bị em tôi nhìn thấy và hiểu lầm là cậu chủ nhà họ Hàn đánh tôi.”
Cô không dám nói ra, sợ mình sẽ hại chết em trai. “Hoá ra là như thế!”
Tất cả mọi người đều tin. “Cậu Hàn, để chứng minh hai người yêu nhau thì hãy hôn nhau cho chúng tôi xem.
Có người đùa giỡn. "Ha ha!"
Hàn Thiếu Đông cầu còn không được. “Được, phải chứng minh cho mọi người xem một lần! Anh ta còn chưa được thân mật với Mục Thiên Lam lần nào nên đặc biệt muốn thử mỹ vị của cô một chút, bèn đưa miệng mình lại gần miệng Mục Thiên Lam.
Mục Thiên Lam vô cùng phản cảm, lùi về sau, bối rối nói: “Thiếu gia Hàn, nhiều người đang nhìn như thế, hay là thôi đi. “Đừng" Hàn Thiếu Đông nhếch miệng cười: “Hôn một cái thì có sao? Đừng thẹn thùng
Sau đó anh ta ôm Mục Thiên Lam, hướng về mỗi cô mà hôn.
Ngay lúc này vang lên một giọng nói tức giận. “Súc sinh, buông vợ tao ra!”
Lời nói vừa dứt, thân thể mềm mại của Mục Thiên Lam khẽ run, một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có đã quét qua cơ thể cô trong nháy mắt, khiến sắc mặt cô trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Là giọng nói của Tiêu Thanh.
Cô biết, anh đã đến!
Sở dĩ cô rời khỏi anh, nhịn đau mà gả cho Hàn Thiếu Đông là vì hi vọng Tiêu Thanh có thể sống bình an. Nhưng ngàn lần không ngờ anh đã chạy đến hiện trường buổi lễ đính hôn.
Cái này không phải chủ động chạy vào miệng cọp, tự tìm đường chết sao? “Người này có phải chồng của Mục Thiên Lam không?” Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tiêu Thanh. “Anh rể, sao anh lại đến đây?” Mục An Phong kinh ngạc hỏi.
Trước đây cậu ta vô cùng chán ghét người anh rể rác rưởi Tiêu Thanh này, nhưng sau đó lại phát hiện vị anh rể rác rưởi một chút cũng không hề rác rưởi, rất có triển vọng, cậu ta có thể ngủ với nữ thần Thẩm Hải Băng là nhờ vào quan hệ của anh rể. Hơn nữa, anh rể còn đối xử với cậu ta rất tốt, không đánh chửi gì nên dù hiện tại Tiêu Thanh nghèo túng thì cậu ta vẫn chấp nhận vị anh rể này. “Chị của em bị Hàn Thiếu Đông bức bách phải rời xa anh, lựa chọn gả cho một tên súc sinh, nên đương nhiên anh phải đến cứu chị em.
Tiêu Thanh cười đáp. “Cái gì!”
Mọi người đều sợ ngây người.
Mục Thiên Lam chia tay với chồng của mình là do Hàn Thiếu Đông ép buộc? “Anh nói thật ư? Là Hàn Thiếu Đông cưỡng ép Mục Thiên Lam ly hôn với anh, rồi lại nói Hàn Thiếu Đông theo đuổi được Mục Thiên Lam?” Có phóng viên hỏi.
Tiêu Thanh trả lời: “Tôi và vợ vẫn chưa ly hôn, không tin thì mọi người có thể đến cục dân chính để tra, Hàn Thiếu Đông cưới một người phụ nữ chưa ly hôn, cái này không phải ép buộc thì là gì?” “Nếu như anh ta theo đuổi thành công vợ của tôi thì vợ sẽ ly hôn với tôi, nhưng không, vậy nên mọi người thử động não mổ chút sẽ biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Nghe thấy như vậy thì các phóng viên đều xôn xao. “Tôi đã nói là Mục Thiên Lam ngay cả Hộ quốc chiến soái còn không chịu gả thì sao lại gả cho Hàn Thiếu Đông được, hoá ra là do ép buộc!” “Nhà họ Hàn có thể lực lớn, nếu thật sự ép buộc thì quả thật Mục Thiên Lam không thể chịu được áp lực rồi!” “Mục Thiên Lam cũng không cho cậu chủ nhà họ Hàn hôn, xem ra có thể thật là bị ép buộc, nếu không thì người đã cưới lần hai còn thẹn thùng cái gì chứ?”
Nghe thấy những lời nghị luận này khiến Hàn Thiếu Đông đen mặt, không thể nén giận mà nói: “Bắt anh ta lại cho tôi!
Một đám võ sư nhà họ Hàn vây Tiêu Thanh lại, khống chế hai tay của anh.
Mục Thiên Lam sợ hãi, vội xin: “Thiếu gia Hàn, đừng ra tay với Tiêu Thanh, cầu xin anh đừng ra tay với anh ấy.” “Anh ta chạy đến phá lễ đính hôn của em và tôi, em nói tôi sao có thể nhịn chứ?” Hàn Thiếu Đông tức giận nói.
Mục Thiên Lam quát Tiêu Thanh: “Tôi và thiếu gia Hàn là thật lòng yêu nhau, tôi cũng cam tâm tình nguyện giả cho anh ấy, anh chạy đến đây làm loạn cái gì chứ!” “Vợ à, anh biết em không phải tự nguyện, là vì cứu anh. Tâm ý của em anh nhận, nhưng anh không mong em sẽ hy sinh bản thân, khiến mình cảm thấy khó xử. Tiêu Thanh nói.
Mục Thiên Lam khóc.
Bị tức đến phát khóc.
Tên chồng ngốc này, không phải hại mình bỏ công vô ích sao? “Mẹ nó!”
Hàn Thiếu Đông không thể kiềm chế cơn giận quát: “Không kể đến việc tạo bức bách Thiên Lam, là cô ấy thấy tạo có tiền có quyền, còn mang đến cảm giác an toàn nên mới lựa chọn rời xa mày mà gả cho tạo, cho dù tạo ép buộc, thì sao chứ, mày là một phế vật không có tu vi võ thuật, còn đòi giữ cô ấy bên mình?”
Tiêu Thanh đáp một cách nghiêm túc: “Cho dù tao là phế vật thì tao cũng không thể để cho vợ tao bị tên súc sinh như mày hại. Hôm nay tao phải mang cô ấy đi, mày có gan thì đến đây tự tay đánh chết tạo mới được xem là có bản lĩnh, còn nếu không thì mày không xứng cưới Thiên Lam!” “Con mẹ nó!”
Hàn Thiếu Đông bùng nổ rồi. "Hôm nay tao phải đánh chết mày, nếu không thì tao sẽ không mang họ Hàn nữa, mà là họ Tiêu!”
Vừa dứt lời thì anh ta tung một quyền hung hãng nhằm đến mặt của Tiêu Thanh. "Đừng mà!!!