“Hy vọng chuyện này qua nhanh một chút, đừng điều tra trên đầu mình, đúng là quá dọa người rồi.”
Mục Hải Long âm thầm cầu mong ở trong lòng.
Nói tới Tiêu Thanh.
Sau khi anh rời đi thì anh đã lập tức gọi điện thoại cho Tần An. “Vương miện phượng của vợ tôi đã bị người khác lấy cắp mất, tôi nghi người đó chính là Mục Hải Long, cậu dùng mối quan hệ để điều tra tuyến đường mà anh ta đã đi hôm nay, nếu đinh ninh anh ta là kẻ tình nghi, sau khi tìm được người làm chứng và vật chứng, thì báo cáo lại cho tôi.” “Dạ, thần soái!"
Không lâu sau khi Tiêu Thanh rời khỏi đó, Mục Thiên Lam đi tới khu sản nghiệp để kiểm tra máy quay.
Vì đã kết hôn ba năm, cô thừa hiểu Tiêu Thanh là loại người nào, mặc dù trước mắt Tiêu Thanh là người đáng nghi nhất. Nhưng cô vẫn tin rằng anh không trộm đồ, thế nên cô muốn điều tra cho ra kẻ trộm thật sự, từ đó giải oan cho Tiêu Thanh.
Còn Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh thì ngồi xe đi tới ngân hàng Hoa Kỳ.
Bước tới trước cây ATM, Ngô Tuệ Lan không nhịn được mà nhanh chóng kiểm tra số dư trong tài khoản.
Tích tích tích...
Bà ta vội vàng nhập mật khẩu thẻ lương của Tiêu Thanh.
Nhưng đáp lại bà ta là tiếng sai mật khẩu.
Thấy thế thì Ngô Tuệ Lan nhíu mày: “Là mình nhập sai rồi sao?"
Sau đó bà ta lại tiếp tục thử nhấn mật khẩu thẻ lương của Tiêu Thanh lần lượt từng con số.
Thứ vang lên vẫn là tiếng sai mật khẩu.
Ngô Tuệ Lan gãi đầu một cái: "Không phải là mật khẩu của thẻ lương, rốt cuộc mật khẩu là gì chứ?"
Mục An Minh nói với bà ta: “Mật khẩu thẻ lương của cậu ta là sinh nhật của Thiên Lam, vậy thì tấm thẻ này, có khi nào là cài sinh nhật của cậu ta không?” “Ông nói có đạo lý.
Trong điện thoại di động của Ngô Tuệ Lan có tấm ảnh căn cước của Tiêu Thanh, nó đã được chụp lúc làm thẻ bảo hiểm y tế. Sau đó bà ta nhanh chóng dựa vào ngày tháng năm sinh trên thẻ căn cước của Tiêu Thanh mà nhập mật khẩu vào.
Kết quả là mật khẩu sai.
Ò eò e...
Bên trong ngân hàng có tiếng chuông báo động vang lên. “Chạy mau, chuông báo động kìa!”
Mục An Minh cảm thấy hoảng sợ mà quát lớn. "Nhập sai mật khẩu ba lần nên thẻ bị nuốt rồi, chạy cái đầu ông đấy!” Ngô Tuệ Lan vô cùng điên tiết.
Lúc này, cửa ngân hàng được đẩy ra.
Một cô gái mặc ở trên người bộ đồ công sở, cô ta dẫn theo mấy người bảo vệ chạy ra từ trong ngân hàng. “Bắt hai người bọn họ lại! Mau bắt hai người bọn họ lại!”
Nữ nhân viên chỉa tay về phía trước cây ATM - nơi mà Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đang đứng và hô to.
Rất nhanh, đám người an ninh chạy tới, áp chế hai người bọn họ lại. “Mấy người làm gì vậy? Tôi rút tiền mà, mấy người dựa vào đâu mà bắt tôi chứ?” Ngô Tuệ Lan tức giận nói.
Nữ nhân viên tỏ vẻ nghiêm nghị rồi nói một cách nghiêm túc: “Cái thẻ đã bị nhập sai mật khẩu và bị nuốt là do hai người trộm được hay là nhặt được?” “Cái rắm!” Ngô Tuệ Lan phản bác lại: “Thẻ này là của tôi, cái gì mà trộm được rồi nhặt được chứ, cô có bệnh phải không, mau nhanh chóng cho bảo vệ thả bà đây ra. Nếu không thì bà đây sẽ tố cáo cô xúc phạm tới thân thế của bà!”
Nữ nhân viên hừ một tiếng rồi nói: “Thẻ này, người gửi phải gửi ngân hàng mười tỉ mới có tư cách có được nó, hai người nhìn quả bình thường, trông có giống người gửi mười tỷ vào ngân hàng không chứ?" “Cái gì!”
Nghe đến đây, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh sợ đến ngây người. “Cô không lầm chứ? Thẻ này phải gửi mười tỷ vào trong ngân hàng thì mới có được?" Ngô Tuệ Lan không dám tin mà lên tiếng hỏi. “Đúng!” Nữ nhân viên nghiêm túc nói: “Ngay cả thẻ ngân hàng tôn quý đến vậy mà hai người cũng không nhận ra, lại còn dám nói là của các người. Đây chính là hành vi trộm số tiền lớn của người khác, hai người đợi ngồi tù đi!”
Sau đó, cả Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đều bị nhân viên an ninh kéo vào trong ngân hàng. “Tôi không có ăn trộm! Tôi thật sự không có ăn trộm mà! Các người thả tôi ta! Để tôi gọi điện thoại cho con rể tôi...
Khi này, Tiêu Thanh đang ở trong một quán ăn ngoài trời và uống chút rượu.
Ngay đúng lúc này đây, điện thoại di động của anh reo lên, thấy ba mẹ vợ gọi tới nên anh lập tức nhận cuộc điện thoại. “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Đáp lại lời anh là giọng nói sốt ruột của Ngô Tuệ Lan. "Con rể, mẹ với ba có lấy thẻ của con để xem số dư, nhưng giờ lại bị người ta bắt lại rồi, con mau tới ngân hàng Hoa Kỳ để cứu ba me di!"
Tiêu Thanh nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Anh cũng đã nói hết lời rằng cái thẻ này bọn họ không thể xài được, giờ họ lại còn chạy đi tra số dư, không phải bị bắt thì là gì? “Con sẽ tới đó ngay.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thanh nhanh chóng bắt xe tới ngân hàng Hoa Kỳ.
Lúc này, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đang bị trói hai tay ra đằng sau ghế.
Lúc nói chuyện điện thoại xong, Ngô Tuệ Lan tức giận đến mức mở miệng mắng: “Con rể tôi là phú ông đã gửi mười tỷ vào ngân hàng đấy, nó sẽ tới đây ngay thôi, mấy người còn không mau cởi trói cho tôi?”