"Yên tâm đi, mạng tôi lớn, sẽ không có chuyện gì đâu. Ngược lại là mấy người đó, trên chiến trường súng đạn không có mắt, chắc chắn phải cẩn thận hơn một chút. Chờ ngày chiến tranh kết thúc, hòa bình được lập lại, lúc đó chúng ta sẽ lại tập hợp, nâng chén ăn mừng"
Tiêu Thanh trao cho Anil, Wells, công chúa Annie và hoàng tử Tony, mỗi người một cái ôm. "Được."
Họ gật đầu. "Đi thôi."
Advertisement
Tiêu Thanh mỉm cười vẫy tay. "Tiêu Thanh, cậu nhất định phải bảo trọng!"
Họ lo lắng nhìn Tiêu Thanh. "Được."
Tiêu Thanh cười nhẹ: "Sau khi trở về, hãy giữ liên lạc, có chuyện gì hãy gọi cho tôi." "Được.
Bọn họ rời khỏi nhà họ Phương trong sự luyến tiếc không rời. "Tạm biệt!"
Advertisement
Người nhà của Tiêu Thanh vây tay chào tạm biệt bọn họ.
Những ngày này, công chúa Annie và hoàng tử Tonys đã giúp đỡ Tiêu Thanh rất nhiều. Trong mắt gia đình Tiêu Thanh, đã xem những người nước ngoài này là người nhà của mình, nên cũng không nỡ để bọn họ rời đi đột ngột như vậy. "Anh ơi.
Hoắc Tử Hoa đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay em xem tin tức, khói lửa biên giới đã nổi lên. Em ra nước ngoài học y học, ước mơ của em lúc đó là có thể dùng những gì học được để phục vụ đất nước. "Bây giờ, em cảm thấy đã đến lúc cống hiến cho đất nước. Theo tin tức, có rất nhiều người bị thương cần được điều trị. Vì vậy, em muốn trở thành một bác sĩ ở chiến trường, chữa trị cho các anh hùng. “Vì vậy......em định hoãn hôn lễ lại. Chờ ngày chiến tranh yên ổn, sẽ trở lại cưới Thu Mai" "Nếu như lần này em một đi không trở lại, đến lúc đó em xin mọi người, tìm một mối tốt hơn cho Thu Mai, đừng để cô ấy thủ tiết vì em"
Tiêu Thanh không ngờ, một cậu ấm giàu có, lại còn là một nhân tài trở về sau khi du học, vậy mà có thể nói ra những lời hùng hồn như vậy, điều này thực sự khiến anh phải nhìn với cặp mắt khác xưa. "Tử Hoa, anh......muốn đi làm bác sĩ chiến trường?" Thẩm Thị Thu Mai kinh ngạc nắm lấy tay cậu ấy. "Ừm:
Hoặc Tử Hoa gật đầu: "Anh cũng muốn trở thành anh hùng giống như anh trai em, nhưng anh không có bản lĩnh của anh trai em. Việc duy nhất anh có thể làm được chính là chữa bệnh trị thương." "Bây giờ khói lửa đã nổi lên, chính là lúc phải ra sức vì tổ quốc. Biết bao chiến sĩ đã đổ máu hy sinh cho tổ quốc, anh không muốn hưởng vinh hoa phú quý ở hậu phương. Anh muốn đến tiền tuyến, làm chút chuyện gì đó mà anh có thể làm."
Nói đến đây, cậu ấy nâng mặt Thẩm Thị Thu Mai lên, dịu dàng nói: "Thu Mai, em sẽ không cản anh, sẽ tác thành cho anh phải không?"
Trong mắt Thẩm Thị Thu Mai ánh lên nước mắt.
Cô ấy rất lo lắng và cũng rất sợ hãi.
Nhưng vẫn gật đầu: "Em đồng ý, cũng mong anh đồng ý cho em, hãy để em đi cùng với anh. Em không biết chữa bệnh trị thương, nhưng em biết chăm sóc người bị thương. Anh là bác sĩ còn em sẽ là y tá, chúng ta làm việc cùng nhau, cống hiến cho tổ quốc giống như anh trai chúng ta.
Nói đến đây, cô ấy nhìn về phía Tiêu Thanh: "Anh, cho em đi cùng Tử Hoa đến bệnh viện chiến trường được không?"
Tiêu Thanh đương nhiên lo lắng cho em gái và em rể của mình.
Nhưng em gái và em rể có tình cảm và giác ngộ như vậy, người làm anh trai như anh, sao lại có thể vì sự ích kỷ của mình, mà không tác thành cho tinh thần trung nghĩa của hai người họ. "Anh đồng ý với hai đứa!"
Tiêu Thanh nặng nề gật đầu. "Cảm ơn anh!"
Hoắc Tử Hoa và Thẩm Thị Thu Mai rất vui mừng.
Mặc dù Tiêu Thanh đã đồng ý nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, nên đã gọi điện cho tổng tư lệnh. "Thưa Tổng tư lệnh, bây giờ khói lửa biên giới lại nối lên, tôi muốn được làm binh sĩ, ra trận đánh giác, đền đáp cho tổ quốc, vẫn mong tổng tư lệnh phê chuẩn!
Tổng tư lệnh im lặng vài giây, trầm giọng nói: "Cậu không được phép đi" "Vì sao?"
Tiêu Thanh rất khó hiểu.
Lúc này chính là lúc anh nên ra trận, sao anh lại không được phép đi?
Tổng tư lệnh nói: "Nhà họ Long muốn cậu chết, chỉ cần cậu chết đi, nhà họ Long sẽ không phải lo lắng một ngày nào đó, cậu sẽ tìm bọn họ báo thù" "Nếu cậu đi, Long Nghi có thể nhân cơ hội để thủ tiêu cậu. Đến lúc đó, ông ta sẽ cho quân đội của cậu đánh ở đâu, nếu cậu không đi chính là vi phạm quân lệnh, theo lệ sẽ bị xử bắn. Nếu cậu đi là đã trúng kế, ông ta sẽ đẩy cậu vào hố lửa, mượn tay kẻ thù để giết chết cậu, sau đó trụ sở chính có muốn trách ông ta cũng không trách được.