“Nhưng nhà họ Khổng giàu nhất Hàng thành, lại có xuất thân lớn, ông ngoại của Khổng Tường Bân con trai người giàu nhất Hàng thành lại giữ vị trí quan trọng trên cả. Khổng Tường Bân còn được hội con nhà giàu ở Hàng thành gọi là thái tử.” “Sở dĩ bố tôi không sợ anh rể là bởi vì có Khổng Tường Bân chống lưng, mới dám chém gió như vậy” “Oh my god!” Ngô Tuệ Lan nghe vậy đã vô cùng hoảng sợ: “Cô gái này, cháu đã biết Khổng thiếu gia lợi hại như vậy lại còn thích cháu, đáng lẽ cháu không nên dụ dỗ con trai bác, càng không nên ngủ với con trai bác, phen này đắc tội với Khổng thiếu gia rồi, làm thế nào được bây giờ!” Bà ta có thể không sợ sao?
Hàng thành là một thành phố rất ấn tượng ở Long Quốc.
Advertisement
Được gọi là thái tử ở Hàng thành, có thể biết được ông ngoại của Khổng thiếu gia quyền lực như thế nào.
Còn con trai của mình đã làm cho bụng của cô gái mà Khổng thiếu gia thích to rồi, Khổng thiếu gia lại chẳng khiến cho nó tan cửa nát nhà hay sao? “Nhưng cháu không thích anh ta, cháu nghĩ anh rể của An Phong cũng rất lợi hại, Khổng thiếu gia chắc sẽ không làm lớn chuyện, vì vậy cháu mới ngủ với An Phong, ai mà biết rằng bố cháu lại nói việc này với Khổng thiếu gia, anh ta không những không sợ anh rể An Phong, còn nói rằng nếu anh rể của An Phong mà dám can thiệp vào cũng sẽ bị trừng trị, cháu đã tính toán sai” Lưu Vũ Hân tự trách mình.
Ngô Tuệ Lan tức đến mức muốn đánh cô ấy, nhưng bị Mục Thiên Lam ngăn lại. “Tiêu Thanh, chuyện này của An Phong thực sự không có cách nào giúp được sao?” Mục Thiên Lam hỏi.
Advertisement
Thẩm Thị Đông nói: “Dì biết nhà họ Khổng, chính xác là có ô dù mà còn là ô dù to, e rằng Tiêu Thanh thực sự không giúp được. “Hu hu......”
Mục An Phong và Lưu Vũ Hân đều khóc.
Tiêu Thanh an ủi. “Đừng khóc, cũng không phải sợ, ngày mai anh rể sẽ cùng mọi người đi Hàng Thành giải quyết cho xong chuyện này, anh rể tin chắc rằng Khổng thiếu gia sẽ không dám chia rẽ hai người. “Có thật không anh rể?”
Mục An Phong yếu ớt hỏi. “Đương nhiên là thật, anh rể nói dối em bao giờ chưa?”
Mục An Phong cười toe toét, anh ấy là thuộc hạ mà chủ của Long Quốc thích nhất, nếu không giải quyết được, chỉ cần gọi cho chủ của Long Quốc là có thể giải quyết dễ dàng. “Yêu anh quá anh rể!”
Mục An Phong bật cười, và thơm lên má Tiêu Thanh. Sau đó đưa Lưu Vũ Hân đi đến trường một cách vui vẻ. “Cái đó... Thiên Lam à.”
Tiêu Vĩnh Nhã có chút ngại ngùng hỏi Mục Thiên Lam: “Em trai con sắp làm bố rồi, khi nào thì con để Tiêu Thanh được làm bố đây?”
Mục Thiên Lam che miệng cười: “Bố, bố đừng lo, con sẽ sớm để anh Thanh lên chức bổ, để bố và mẹ chồng con lên chức ông bà nội” “Con nói được là phải giữ lấy lời đấy nhé!”
Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Nhu đều rất mong chờ cái bụng của Mục Thiên Lam có động tĩnh. “Vâng!”
Mục Thiên Lam gật đầu: “Trong vòng một tháng, con hứa sẽ cho anh Thanh và bố mẹ một điều bất ngờ!” “Thế là tuyệt vời nhất rồi!”
Mọi người đều rất vui và háo hức mong chờ ngày đó đến.
Còn về Mục An Phong và Lưu Vũ Hân, bước ra từ chiếc Lamborghini và tay trong tay chuẩn bị vào trường.
Thì đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Tôi đợi hai người rất lâu rồi, cuối cùng cũng đến rồi” Nghe vậy, Lưu Vũ Hân run lên, đột nhiên nhìn lên.
Liền nhìn thấy một đôi mắt giận dữ, giống như hai con dao sắc bén, như muốn chém cô ấy và Mục An Phong bằng hàng nghìn nhát dao.