**********
“Mẹ à!”
Mã Thục Phân bị sốc lấy tay che đầu.
Sau đó vài giây!
Âm!
Một cây gậy đập vào tay bà, bà hét lên đau đớn.
"Tôi sẽ đánh chết bà! Đánh chết bà! Đánh chết bà".
Ngô Tuệ Lan đánh mạnh đến nỗi Mã Thục Phân lăn lộn trên sàn, la hét thất thanh.
"Chị ơi, em sai rồi, đừng đánh em nữa có được không?"
Mã Thục Phân lấy hai tay ôm đầu, khóc lóc thảm thiết.
Ngô Tuệ Lan vừa đánh vừa mắng: “Con trai của tôi bị đánh đến nỗi cả mặt đều là máu, chắc chắn nó đã cầu xin tha thứ không ít lần, nhưng các người có bỏ qua cho nó không? Không hề, cái chỗ chết tiệt này đánh con trai tôi đến như vậy, mà còn đem con trai của tôi tàn nhẫn ném xuống đường, nếu không phải con rể tôi kêu người lại cứu nó thì bây giờ nó đã chết ngoài đường rồi, cái cục tức này tôi nuốt không trôi!” “Mặc dù con trai của tôi không có tương lai gì, tôi dù không hài lòng vẫn mong nó phát triển tốt, nhưng đánh chó cũng phải nể mặt chủ, các người không có được sự đồng ý của tôi, đánh con trai tôi thê thảm tới như vậy, tôi sẽ trả lại mối thù này gấp mười, gấp trăm lần lên người của các người”.
“Huống hồ, các người cũng bỏ đi đứa con của con trai tôi, thù giết cháu nội mà không báo thì tôi không phải là người!”
Vừa mới dứt lời, bà càng đánh mạnh hơn nữa.
Mục An Ninh nghe thấy cũng tức giận, không đánh một chỗ, ông ta lập tức nằm lấy ống thép lao tới, đập mạnh vào người Lưu Hào.
"Đi theo cháu trai của tôi! Bọn đáng chết các người! Đi theo cháu trai của tôi đi!"
Trong một thời gian, ở nhà họ Lưu đầy những lời mắng chửi, khóc lóc và van xin lòng thương xót.
Không biết nó đã trôi qua bao lâu.
Đợi đến lúc Ngô Tuệ Lan và Mục An Ninh đánh mệt rồi, Lưu Hào và Mã Thục Phân cũng bị đánh thành chó chết rồi.
“Còn người nào đã đánh con trai của tôi, hại chết cháu nội của tôi nữa, nói!” Mục An Ninh gào lên với đôi mắt đỏ hoe.
Cả nhà họ Lưu không ai dám nói gì.
“Ông Đặng, tiếp tục đánh cho tôi, không được tha cho bất kì ai hết”
Tiêu Thanh nhẹ giọng ra lệnh.
Nếu không phải lúc trước nhờ em vợ gọi cho anh cuộc điện thoại đó, anh cũng không biết rằng vợ mình bị ép phải nhảy lầu, anh cũng không tới kịp lúc để cứu vợ mình trở lại.
Vì vậy, anh ấy cũng rất cảm ơn em vợ.
Bây giờ em vợ bị đánh thê thảm như vậy, anh ấy không nổi giận cũng là lạ đó.
“Được thôi cậu Thanh!”
Đặng Cửu Thiên lập tức gọi cấp dưới đến làm.
Chẳng bao lâu, tất cả các thành viên trong gia đình họ Liễu đều bị đánh như chó chết.
“Gọi điện thoại cho cái tên nhóc họ Khổng đó, kêu cậu ta đến đây”.
Tiêu Thanh nói với Lưu Hào.
Lưu Hào ghét anh ta, lập tức bấm số của Khổng Tường Bân, anh ta nhanh chóng được kết nối.
“Cái tên anh rể của nhà đó đã giải quyết xong chưa?"
Khổng Tường Bân hỏi.
Lưu Hào vừa khóc vừa nói: “ Cậu Khổng, cái tên đó rất lợi hại, bọn tay chân của anh giống như chó gà trước mặt cậu ấy vậy, trong chốc lát đã bị đánh ói ra máu, bây giờ nhà của tôi bị đánh, trả thù điên cuồng, tôi cũng bị đánh đến nỗi biến thành chó chết rồi, cậu mau cho người đến cứu tôi đi!”
Người ở đầu dây bên kia dừng lại vài giây, gắt gao nói: “ Ông là cái thá gì làm gì có tư cách ra lệnh cho tôi đến cứu ông? Đừng có quên, con gái của ông đã phản bội tôi, tôi không chỉnh đốn ông xem như là cũng không có sai rồi, tôi nên cứu ông sao?" “Chưa kể bây giờ tôi không có rảnh, tôi phải mở tiệc chiêu đãi một đám con nhà giàu, ông nói cái tên Tiêu Thanh đó muốn cho tôi xem cái gì, đợi tôi có thời gian rảnh, xem tôi làm sao giết chết cậu ta!”
Bíp bíp.
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Lưu Hào vừa khóc vừa trả lời: “Cậu Tiêu, cậu Khổng nói anh ta không có rảnh bảo cậu chờ xem, anh ta có thời gian rảnh sẽ giết chết cậu..