Cả Mục Thiên Lam và Lưu Ngọc Huyền đều cảm thấy kích động.
Nếu như lời mà Tiêu Thiên nói là thật, vậy thì cùng lắm là phải bồi thường mấy trăm ngàn là được rồi. “Anh ta chỉ là một tên giao hàng, thế thì biết cái gì chứ!” Chu Ngọc Đình lên tiếng.
Tiêu Thiên nhìn về phía cô ta và nói: “Cô gọi ba cô tới đây, nếu ông ấy nói đây là đồ sử thời Minh thì tôi sẽ cho ông ấy lên tin tức, để những người có hiểu biết ở toàn Cổ Cảnh chứng kiến.
Chu Ngọc Đình nhất thời á khẩu.
Ba của cô ta đam mê đồ sứ, chắc chắn chỉ cần liếc qua một cái là đã có thể nhận ra đây không phải là đồ sứ thời Minh.
Lúc này, Tiêu Thiên nhìn về phía Ngô Nhất Phương: "Nói giả thích hợp đi, tôi sẽ bồi thường cho anh. "Chín tỷ, một cắt cũng không thể thiếu.” Ngô Nhất Phương tỏ thái độ rất kiên quyết.
Tiêu Thiên cười khẩy một tiếng: “Anh có biết anh đây là đang lừa gạt không?” "Lừa gạt cái đầu anh!” Ngô Nhất Phương tức giận bừng bừng: “Tôi nói cái tách của tôi bao nhiêu tiền thì chính là bấy nhiêu tiền, làm vỡ thì anh phải bồi thường cho tôi, nếu không thì anh làm nó khôi phục nguyên vẹn trạng thái như ban đầu đi, đổi một cái khác cũng không được." “Vậy nên một là anh bồi thường cho tôi chín tỷ, hai là để vợ anh ngủ với tôi một đêm, chỉ có hai sự lựa chọn này thôi. Còn dám trả giá với tôi nữa thì các người ai cũng đừng hòng rời khỏi Aegean!"
Tiêu Thiên tiện tay quăng cải tách xuống, sau đó anh vỗ tay một cái. Trong đôi mắt của anh thấp thoáng hiện lên sự tức giận. “Tôi biết dáng của vợ tôi đẹp, mấy loại con nhà giàu như mấy người đây nhìn qua đều nảy sinh ý nghĩ. Có bản lĩnh thì anh đi học hỏi hộ quốc chiến soái đi, nếu có thể đoạt cô ấy đi được, tôi sẽ không nói một chữ không, nhưng nếu anh muốn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để đùa với cô ấy, thì tôi khuyên anh nên bỏ cái suy nghĩ đó đi, không thì anh phải tự gánh chịu lấy hậu quả đấy.” “Anh đây là đang hù dọa tôi?” Ngô Nhất Phương cảm thấy tức giận nhưng anh ta lại bật cười mà nói: “Chỗ này là địa bàn của tôi, anh dám hù dọa tôi, được lắm, hôm nay bất kể thế nào đi nữa tôi cũng phải cho tên giao hàng thổi như anh đây biết người có tiền không phải người mà anh có thể chọc nổi!” “Bảo vệ! Mấy người tới đây hết cho tôi!” Cộp cộp cộp!
Mười mấy người bảo vệ chạy tới. “Cậu chủ, cậu có gì cần căn dặn?" Đội trưởng đội bảo vệ hỏi anh ta.
Ngô Nhất Phương chỉ tay về phía của Tiêu Thiên: “Cái tên giao hàng thổi này dám hù dọa ông đây ngay tại địa bàn của ông, mấy người mau chặt đứt tay chân của anh ta rồi ném lên đường cho tôi!” "Vâng!”
Mười mấy người bảo vệ lập tức tới vây quanh Tiêu Thiên. "Này thì cho anh thể hiện với cậu Ngô, lần này để tôi xem anh chết như thế nào!”
Chu Ngọc Đình thấy cảnh tượng như vậy thì có hơi hả hệ mà nói.
Mục Thiên Lam bị chuyện này dọa sợ: "Cậu Ngô, cậu đừng đánh chồng tôi, tôi cầu xin cậu đừng đánh chồng của tôi.” "Không muốn tôi đánh anh ta thì cũng được, cô chấp nhận tối nay ngủ với tôi một đêm, tôi lập tức để anh ta đi, nếu không đồng ý thì tôi sẽ lập tức cho bảo vệ chặt đứt tay chân của anh ta ở ngay trước mặt cô đấy!” Ngô Nhất Phương quát lên.
Mục Thiên Lam vừa định nói gì đó, Tiêu Thiên đã lạnh lùng mở miệng: “Còn muốn ngủ với vợ tôi, anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ
Vừa dứt lời, Tiêu Thiên tiến tới một bước, anh bắt lấy tay của Ngô Nhất Phương nhanh một cách lạ thường rồi quăng anh ta một vòng.
Bich bich bich!!!
Mười mấy người bảo vệ đều bị Ngô Nhất Phương đạp ngã xuống đất, sau đó Tiêu Thiên buông lỏng tay ra một chút, Ngô Nhất Phương bay thẳng ra bên ngoài và đập vào tấm kính cường lực ở trên tường trong khu nghỉ ngơi.
Bop!
Tấm kính cường lực vỡ tan tành rơi xuống đất.
Ngô Nhất Phương ngã trên lớp mảnh thủy tinh vụn, còn bị mảnh thủy tinh đâm vào khiến anh ta không ngừng kêu la thảm thiết. “Cậu Ngô!"
Đám người của Chu Ngọc Đình hoảng hốt chạy tới.
Lưu Ngọc Huyên la lên. “Trời ơi Thiên Lam, chồng của cậu mạnh quá, chắc chắn chồng cậu là một đại lực sĩ đấy! "Ù Ù!"
Mục Thiên Lam bắt đầu khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, sau đó cô gật đầu lia lịa như giã tỏi: “Trước đây chồng tớ thường hay bốc gạch ở công trường nên anh ấy rất khỏe, ba trăm sáu mươi cân vàng mà anh ấy cũng vác lên được, anh ấy chính là một con trâu khỏe đấy.”
Phụt!
Tiêu Thiên không khỏi bật cười. “Vậy cậu để anh ấy đi giao hàng thì quá lãng phí rồi, anh ấy có sức khỏe như vậy, đi làm vận động viên cử tạ, giành được huy chương vàng ở kỳ Olympic còn đáng giá hơn nhiều!” Lưu Ngọc Huyền nói. “Đúng nhỉ!”
Mục Thiên Lam chợt võ trán một cái rồi nói: “Nếu Tiêu Thiên có thể giành được huy chương vàng ở kỳ Olympic, thì có lẽ ba mẹ tớ cũng sẽ không chê anh ấy, cũng sẽ không có ai dám nói anh ấy là vô dụng rác rưởi.
Cô cảm thấy vui vẻ hơn nên cũng quên mất chuyện vương miện phượng đã bị trộm.
Lưu Ngọc Huyền tiến tới sát bên tại cô: "Vậy tớ sợ cậu không chịu nổi, nhìn mạnh mẽ vậy cơ mà."