**********
Chương 791
Advertisement
Bây giờ mình chỉ có một mình, nếu như bị mang tới trước mặt anh rể của Mục An Phong, nhất định sẽ bị người trừng trị. "Không được, mình phải chạy mau, đến lúc đó tìm bọn họ tính sổ sau!"
Ý niệm này vừa xuất hiện, Khổng Tường Bân chợt xoay người, dùng cơ thể cao lớn, đánh về phía đám người bao vây anh ta.
Âm!
Advertisement
Ngay lập tức có hai tên đàn em của Đặng Cửu Thiên bị cơ thể hơn trăm ký của anh ta đụng ngã xuống đất. "Bắt lại cho tôi!" Đặng Cửu Thiên hung hăng vứt tàn thuốc xuống dưới đất quát lên. Đám đàn em của ông ta lập tức xông lên, giống như bắt heo vậy, khống chế Khổng Tường Bân. "Kéo lên xe!"
Đặng Cửu Thiên quát lên.
Ngay sau đó Khổng Tường Bân bị kéo lên một chiếc xe van.
Khổng Tường Bân vội vàng kêu to: "Đặng Cửu Thiên, mẹ nhà ông, ngay cả tôi mà ông cũng dám bắt, không sợ mẹ tôi gọi điện thoại cho ông ngoại tôi sao? Chỉ cần một cú điện thoại của ông ngoại, khối ung thư ác tính của Hàng Thành như ông sẽ bị quét sạch" "Bố mày sợ cái rắm!" Đặng Cửu Thiên không hề sợ hãi nói: "Bố mày cũng có chỗ dựa, nếu không có thì bố mày sẽ không mang người đến bắt mày!"
Rất nhanh, Khổng Tường Bân bị nhét vào xe van. Mấy chiếc xe gầm rú rời khỏi hiện trường. Lúc này, bệnh viện.
Trong phòng bệnh.
Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan ở bên cạnh giường. "Thật là quá đáng, An Phong và Vũ Hân tự do yêu đương, bọn nó có lỗi gì, dựa vào cái gì mà đánh An Phong thảm như vậy?"
Mục Thiên Lam xoa gương mặt đầy máu đọng của em trai, vô cùng đau lòng.
Từ nhỏ, tình cảm giữa hai chị em đã sâu sắc, cô cũng không nỡ đánh em trai một chút nào. Mà em trai lớn như vậy lại từng bị đánh thảm như thế! "Bố mẹ của Vũ Hân chắc cũng giống như tôi và ông, cũng thê thảm như vậy." Ngô Tuệ Lan nói. "Mục An Minh thở hổn hển: "Mấu chốt là cậu Khổng gì đó, vẫn chưa bị trừng trị. Chính cậu ta đã đánh An Phong thành như vậy, cậu ta mới là đầu sỏ. Không trừng trị cậu ta, tôi nuốt không trôi cục tức này. Bởi vì cậu ta không những đánh con trai tôi thành như vậy, mà cháu tôi cũng bị cậu ta hại chết"
Ông luôn muốn ôm cháu ngoại và cháu nội, biết được Lưu Vũ Hân mang thai con của Mục An Phong, ông còn rất vui về, sang năm mình là đã có thể làm ông nội. Kết quả, đứa trẻ bị sảy, giấc mộng ông nội tan nát. Có bao nhiều phần nộ, chỉ có chính ông là rõ ràng nhất,
Mục An Phong nằm trên giường bệnh nghe tới cậu Khổng, đột nhiên là lên. "Đừng đánh tôi! Cầu xin các người đừng đánh tôi! Tôi không muốn chết! Chờ anh rể tôi đến thì đánh tiếp có được không?"
Mục Thiên Lam vui mừng vội vàng nói: "An Phong, chồng chị tới rồi, không người nào đánh em nữa, đừng sợ. Mục An Phong chậm rãi mở mắt ra, "Hu hu..."
Cậu ta khóc: "Chị, anh rề, hai người tới rồi" "Tới rồi, anh rể tới rồi"
Tiêu Thanh cười với cậu ta một tiếng, hỏi: "Em sao rồi, trí nhớ không có vấn đề gì chứ?”
Mục An Phong khóc nói: "Đầu rất đau, trí nhớ hình như không có vấn đề gì" "Đúng rồi!" Đột nhiên cậu ta kích động nói: “Vũ Hân đầu? Cô ấy không sao chứ? Với lại con của em và Vũ Hân đầu? Còn ở đó không? Nói cho em đi! Mau nồi đi! Rốt cuộc đứa bé có còn ở đó không?"