Mọi người nhìn lại, bỗng nhiên nhìn thấy Mục Thiên Lam đang chạy vào.
Ở sau lưng cô, còn đi theo ba người thanh niên, ba ông già của Long hành bồ đội.
"Vợ!"
Tinh thần của Tiêu Thanh cũng vì đó mà bừng dậy, lập tức giang hai tay ra hướng về Mục Thiên Lam vừa mới chạy tới.
Một giây sau!
Anh chỉ cảm thấy một làn gió thơm xông vào mũi, nhuyễn ngọc tràn đầy cõi lòng.
"Vợ không có việc gì là tốt rồi, khiến anh lo lắng chết mất”
Tiêu Thanh ôm cô thật chặt, nói mà trong lòng còn sợ hãi.
Khi biết được mình bị trúng kế điệu hổ ly sơn, vợ bị bắt đi cho người khác chơi, trái tim của anh lập tức nhấc tới tận cổ họng, mãi mà vẫn khó có thể bình phục.
Cũng không phải là sợ vợ bị người khác chơi, mà là sợ lúc vợ bị người ta chơi, sợ cô lại dùng thủ đoạn cực đoan để phản kháng, lại một lần nữa mất tính mạng của mình.
Lần trước cũng chính là như vậy, nếu không phải là tìm được Sâm Huyết Rồng thì vợ anh đã chết rồi.
"Là em không tốt, để cho chồng phải lo lắng rồi"
Mục Thiên Lam dịu dàng nói.
Trên thực tế, cô cũng rất lo lắng cho Tiêu Thanh.
Sợ Tiêu Thanh bị dụ đi đến nhà của Đặng Cửu Thiên rồi bị người sát hại.
Mà hết thảy những chuyện này, đều là do nhà cô mà ra.
Cô chỉ cảm thấy cái nhà này của cô, đúng là một cái gia đình kỳ dị, cả ngày chỉ biết gây phiền toái cho Tiêu Thanh, không phải là cô thì là mẹ hoặc là em trai cô, chỉ có bố cô là khá yên phận, chưa từng gây phiền toái gì cho Tiêu Thanh cả, cô
cùng mẹ và cả em trai là những người cực kỳ thích gây chuyện.
Cũng may là ông chồng này của mình tốt hơn nữa còn biết nỗ lực.
Nếu đổi lại các ông chồng khác thì đã sớm sụp đổ và đòi ly hôn với cô rồi, có người đàn ông nào mà chịu được nổi kiểu gia đình như vậy chứ!
Thế cho nên, cô càng thêm quý trọng ông chồng tốt Tiêu Thanh này rồi.
Coi như là gây nhiều phiền phức hơn nữa thì từ đầu đến cuối Tiêu Thanh cũng không hề nói lấy một câu phàn nàn, vẫn luôn là bao dung, bao dung, lại bao dung!
Chồng tốt như vậy, đi chỗ nào tìm được chứ!
"Ha ha!".
Truyện Võng Du
Đúng lúc này, Khổng Tường Bân cũng kích động mà bật cười.
"Cậu Cố, cậu Lý, cậu Trần, các anh đã tới rồi à!"
Anh ta vui mừng đến run rẩy cả thịt thừa trên người mà chạy tới.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Đặng Cửu Thiên, anh ta còn hung hăng uy hiếp mà nói: "Ba người này, đều là cậu chủ lớn cao cấp tài giỏi mạnh mẽ của Sơn Nam, cho dù là người của tứ đại gia tộc ở Sơn Nam nhìn thấy bọn họ cũng phải kính cẩn mà kêu một tiếng ngài, thế nhưng bọn họ đều là người anh em của tôi, hiện tại tới nhà tôi là đến trút giận cho tôi, Đặng Cửu Thiên ông cứ chờ mà bị bọn họ tiêu diệt đi nha, Hừ!"
Nói xong, anh ta tiếp tục vác đảm thịt thừa trên người chạy đến trước mặt của đám người Cố Vũ Thần, cười hề hề nói: "Cậu Cố, tôi sai người đưa cho anh một mỹ nhân chân dài, anh cũng đừng có chơi đến sảng khoái vui vẻ đấy?"
"Đệch mẹ mày!"
Một cái tát vang dội do chính tay Cổ Vũ Thần đánh trên mặt của Khổng Tường Bân.
Khổng Tường Bân bụm mặt, cả người đều hoảng hốt, trong đầu ong ong.
Nhưng rất nhanh, anh ta vội ngừng một lát rồi cúi người xin lỗi: "Thực xin lỗi cậu Cố, là tôi đã lỗ mãng, anh là người có thân phận cao quý, tôi không nên ở trước mặt nhiều người như thế, nói những lời như vậy, kính xin cậu Cố tha thứ!"
"Tao tha thứ cho mày cái mẹ gì, đệch mà tao đạp chết mày!"
Cố Vũ Thần hung dữ đạp ngã Khổng Tường Bân trên mặt đất.
Người nhà họ Khổng, nhìn thấy một màn như vậy, tất cả đều sợ ngây người!
Ngô Tuệ Lan cười ha ha: "Đánh là tốt, đánh là hay, đánh cho cái tên béo chết tiệt này phải kêu oa oa!"
"Con mẹ bà câm miệng cho tôi!" Khổng Tường Bân phẫn nộ đứng dậy, quát Ngô Tuệ Lan: "Cậu Cổ đánh tôi, là tôi nói sai, đánh một cái hả giận là không sao rồi, chuyện nên giúp tôi vẫn phải giúp tôi, bà cứ chờ cậu Cố giúp tôi xử lý con rể và Đặng Cửu Thiên đi!"
Nhưng không ngờ, anh ta vừa dứt lời.
Chỉ thấy ba người Cổ Vũ Thần, Lý Thành An, Trần Phi Vũ, đi tới trước mặt của Tiêu Thanh, đứng nghiêm chào:
"Chào đại ca!"
"Tình huống này là như thế nào?"
Thân thể của người Nhà họ Khổng chấn động, tất cả đều ngơ ngác rồi!
Đặc biệt là Khổng Tường Bân, miệng há to ra có thể nhét được cả một nắm tay.
Tiêu Thanh là đại ca của mấy vị này.
.