Cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đây là đứa con của cô và Tiêu Thanh.
Vốn dĩ cô còn nghĩ rằng, tháng sau là sinh nhật Tiêu Thanh, cô sẽ nói chuyện mình có thai cho anh biết để tạo cho anh một bất ngờ lớn, nhưng nếu bây giờ đứa con không còn thì cũng không còn bất ngờ nào cho Tiêu Thanh nữa mà lại trở thành nỗi sợ hãi.
“Nằm xuống! Mau nằm xuống!”
Thẩm Thị Thu lập tức đỡ Mục Thiên Lam nằm nghiêng trên ghế, nhấc hai chân của cô lên cao vì sợ đứa bé trôi ra ngoài, sau đó bà nói: “Bây giờ mẹ sẽ gọi điện thoại cho Tiêu Tranh ngay”
Mục Thiên Lam vừa khóc vừa nói: “Mẹ, không cần gọi điện đâu, nếu để Tiêu Thanh biết được, anh ấy nhất định sẽ càng lo lắng hơn.
Vốn dĩ là con muốn cho anh ấy bất ngờ chứ không muốn để anh ấy phải lo lắng, có thể giữ đứa con lại thì tốt nhưng nếu không giữ được thì anh ấy sẽ vô cùng đau khổ
Thẩm Thị Thu suy nghĩ một hồi nhưng vẫn quyết định gọi điện thoại thông báo cho Tiêu Thanh mà không hề do dự.
Không lâu sau, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Tiêu Thanh.
“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”
“Hình như Thiên Lam bị sảy thai rồi!”
“Gì cơ ạ?”
Tiêu Thanh bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Anh từ trên ghế đứng bật dậy, đầu óc quay cuồng, cả người như chết lặng.
Thiên Lam sảy thai rồi?
“Mẹ, không phải mẹ đang trên con đấy chứ? Thiên Lam làm gì có thai, làm sao có thể sảy thai được?” Tiêu Thanh không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
Hôm đó Ngô Tuệ Lan nói với anh có phải là do bị súng bắn khiến anh có vấn đề nên mới không thể làm Thiên Lam có thai, mặc dù anh biết ngày đó bản thân mình không hề bị súng bắn phải nhưng anh đã ở chiến trường nhiều năm như vậy, cũng đã hít phải quá nhiều khói thuốc súng nên anh cũng không biết khói thuốc súng có dẫn đến vô sinh không.
Vì thế anh định lúc nào đó dành thời gian âm thầm đến bệnh viện kiểm tra xem có phải mình bị vô sinh hay không.
Nhưng nào ngờ đột nhiên mẹ lại nói với anh là Thiên Lam sảy thai rồi.
Điều này có nghĩa là bản thân anh không có bệnh gì nên Thiên Lam mới có thai? Chỉ là tại sao cô lại không nói cho anh biết?.