Tô Dương Nhã vội vàng trả lời: “Cháu cũng không biết Tổng giám đốc có thai, nhân viên của công ty càng không biết, vì thế có thể loại trừ khả năng là do nhân viên của công ty làm”
“Vậy không có người bên ngoài đến à?” Tiêu Thanh hỏi.
Tô Dương Nhà lắc đầu: “Hôm nay không có người ngoài đến ạ”
“Đúng rồi.” Đột nhiên có nhìn hướng về phía Thẩm Thị Thu: “Bà...!đến công ty lần đầu tiên”
Lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Thẩm Thị Thu.
Ngô Tuệ Lan tức giận, hỏi thẳng: “Có phải là bà không?”
“Không phải tôi! Thật sự không phải tôi”
Thẩm Thị Thu cứng đơ người rồi lắc đầu: “Con của Thiên Lam là cháu của tôi, tôi chỉ mong sớm ngày được bế cháu, làm sao có thể bỏ thuốc hại chết đứa cháu của mình được chứ?”
Ngô Tuệ Lan tức giận nói: “Trước đó không có ai biết Thiên Lam mang thai, sức khoẻ của con bé cũng rất tốt.
Hôm qua bà biết chuyện nên đưa Thiên Lam đi kiểm tra và biết chắc rằng con bé đã mang thai, hôm nay bà đưa con bé đi làm, sau đó thì con bé bị bỏ thuốc dẫn đến sảy thai.
Chuyện này bà giải thích thế nào đây? Đừng nói với tôi là trùng hợp, tôi không tin là trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy!”
Ngô Tuệ Lan đã chắc chắn rằng Thiên Lam bị Thẩm Thị Thu bỏ thuốc.
Bà ta cảm thấy Thẩm Thị Thu là người đáng nghi nhất!
“Thật sự không phải tôi làm mà!”
Thẩm Thị Thu lo lắng giậm chân đi về phía trước.
Ngô Tuệ Lan cảm thấy không thể bỏ qua mà tiếp tục chất vấn: “Sau khi Thiên Lam đến công ty được hơn một tiếng mới thấy đau bụng, điều này chứng minh rằng lúc ăn sáng ở nhà, con bé không bị người khác bỏ thuốc.
Nếu không thì từ nhà đến công ty cần bốn mươi phút mà sau khi đến công ty được một tiếng, con bé mới bắt đầu thấy đau bụng.
Trong khoảng thời gian gần hai tiếng này, có thể loại trừ khả năng trong đồ ăn sáng bị bỏ thuốc.
“Sau khi đến công ty, bà cho con bé ăn gì rồi? Mau nói cho tôi biết!”
Tiêu Thanh nói: “Mẹ, mẹ đừng nói chuyện với mẹ con bằng giọng điệu như đang tra hỏi tù nhân ấy, con tin là mẹ con sẽ không hại con và đứa con của Thiên Lam”
Vẻ mặt anh vô cùng kiên quyết.
Mặc dù anh và mẹ mới sống chung với nhau trong khoảng thời gian hai ba tháng
nhưng anh rõ ràng một điều rằng mẹ là một người tốt bụng, tính cách rất giống dì nhỏ, yêu hận rõ ràng.
Mẹ rất tốt với Thiên Lam, rất yêu quý cô con dâu này nên chắc chắn cũng sẽ yêu quý đứa con của cô.
Vậy nên mẹ không thể độc ác đến mức làm hại anh và con của Thiên Lam được.
Bây giờ thì anh đã có thể đảm bảo về chuyện này rồi.
“Không hẳn là như vậy!” Ngô Tuệ Lan nói: “Bà ta bị giam lâu như thế, gần ba mươi năm, tâm lý chắc chắn cũng bị thay đổi.
Bà ta sợ nếu như Thiên Lam sinh con, đứa bé sẽ cướp đi tình cảm của bố cậu và cậu dành cho bà ta, vì thế mới tàn nhẫn giết hại đứa con của Thiên Lam.
Chắc chắn là như vậy rồi!”.