Mục Thiên Lam trừng mắt nói: “Con chỉ nghi ngờ mà thôi, vẫn chưa có chứng cứ chứng minh là bà ta làm, đợi Tiêu Thanh điều tra ra kết quả, nếu như là trong nước uống có vấn đề thì đi tìm Bảo Khiết, sau đó làm rõ mọi chuyện với bà ta, tìm được chứng cứ sẽ thông qua pháp luật đưa bọn họ ra công lý, hiện tại mẹ không có chứng cứ, có đi người ta cũng không thừa nhận, trái lại còn rút dây đồng rừng.
”
"Mẹ mặc kệ!".
Ngô Tuệ Lan thở tức giận thở phì phì nói: "Con nhắc đến bà ta, mẹ chắc chắn tuyệt đối là bà ta làm, mẹ sẽ đi tìm ông Đỗ, kêu ông Đỗ gọi người ra cho mẹ, mẹ nhất định phải bắt bà ta, nếu như bà ta không thừa nhận, mẹ sẽ đánh bà ta, đánh cho đến khi nào bà ta thừa nhận thì thôi, vừa hay mẹ cũng đang hận.
bà ta, muốn đánh bà ta một trận, con khốn này trước đây cũng ức hiếp mẹ không ít”.
Nói xong, bà ta nhanh chóng rời đi.
"Me! Me!"
Mục Thiên Lam hét toáng lên.
"Thiên Lam, con đừng sốt ruột, bố sẽ đi cùng mẹ con.
”
Mục An Minh lập tức đuổi theo.
Tiêu Vĩnh Nhã cười nói: “Với tính tình đó của mẹ con, thì tốt hơn hết là con không nên nói với bà ấy”
Mục Thiên Lam bĩu môi: “Con nghĩ nếu nói ra thì mẹ con sẽ chuyển sự chú ý lên người Lý Nam Hương, bà ấy sẽ không nghi ngờ mẹ chồng của con, tránh cho bà ấy cứ nói là do mẹ chồng con làm, ai ngờ được bà ấy! Haizz, mẹ con thật sự không chịu an phận!”
Thẩm Thị Thu kéo tay của Mục Thiên Lam, vui mừng nói: “Mẹ có đứa con dâu như con, là mẹ có phúc, cả đời mẹ như vậy là đủ rồi!”
Mục Thiên Lam nở nụ cười: “Con có bố mẹ chồng tốt như vậy, cũng là con có phúc, điều quan trọng là Tiêu Thanh đối xử với con tốt, con cảm thấy con chính là người con dâu hạnh phúc nhất trên đời”
Lại nói đến Ngô Tuệ Lan.
Bà ta đi tìm Đỗ Thiên Sinh, kéo theo hơn ba mươi người, vô cùng tức giận đi đến trước chung cư Thanh Thần.
Không lâu sau, đã đi đến bên ngoài tầng Đại Bình của Lý Nam Hương.
Kính coong! Kính coong!
Bà ta ấn chuông cửa.
Rất nhanh, bên trong liền phát ra giọng nói của ai đó.
"Ai vậy!"
Ngô Tuệ Lan thấp giọng nói: "Nói cho bà ta biết, chúng ta là nhân viên giao hàng"
Một người đàn ông to khoẻ hét lên: “Nhân viên giao hàng”
Sau đó, cửa liền mở ra.
"Ôi mẹ ơi!”.