Cảnh sát tập trung một chiếc xe Bently, cảnh sát nói với Tiêu Thanh: “Người lái chiếc xe Bently này không phải cư trú ở đây, trước và sau khi vợ anh bị hạ thuốc, đều xuất hiện cùng Bảo Khiết.
Theo điều tra của chúng tôi, có người nhìn thấy bọn họ đã vác theo một chiếc bao tải từ nhà của Bảo Khiết, sau đó đến bến tàu.
Mà chiếc xe này là do con rể Mục Hải Long của hội trưởng thương hội Nhật Bản Matsushita.
Răng rắc! Rắc!
Hai tay Tiêu Thanh cuộn chặt thành nắm đấm, trong mắt anh lóe lên sát khí đằng đằng.
“Quả nhiên là do anh ta làm!”
Tiêu Thanh vô cùng tức giận nói.
“Nể tình mấy người là người thân của Thiên Lam, tôi đã tha thứ cho mấy người năm lần bảy lượt rồi.
Thế nhưng mấy người lại càng không biết kiềm chế lại, ngay cả đứa con chưa chào đời của tôi và Thiên Lam mà mấy người cũng không chịu bỏ qua, ngay cả súc sinh cũng không sánh được với mấy người!”
“Nếu mấy người đã vô tình như vậy thì cũng đừng trách tôi không nể tình họ hàng thân thích!”
Nói đến đây, Tiêu Thanh quát lên: “Mau huy động lực lượng cảnh sát đi, có bao nhiều người thì huy động bằng đấy người.
Tiện thể thì trừ bỏ luôn người của Matsushita đi!”.
“Vâng!”
Rất nhanh sau đó, hơn một ngàn cảnh sát đã tập hợp đầy đủ.
Đúng lúc chuẩn bị xuất phát đến nhà của Matsushita.
“Đội trưởng, hội trưởng Matsushita của thương hội Nhật Bản và con rể của ông ta là Mục Hải Long đã đưa đến đây một người phụ nữ và đi tự thú rồi.
Bọn họ nói là người phụ nữ đó đã mua chuộc hung thủ để khiến Mục Thiên Lam bị xảy thai, thậm chí còn diệt khẩu Bảo Khiết và cháu trai của bà ta.
Hơn nữa, người phụ nữ đó cũng đã thẳng thắn thú nhận những tội mà bản thân đã phạm”.
Đội trưởng đội cảnh sát nhìn sang Tiêu Thanh: “Có người đến tự thú rồi thì có lẽ không cần huy động lực lượng cảnh sát nữa đúng không?”
Tiêu Thanh gật gật đầu.
Nếu đã có người đến tự thú rồi mà vẫn muốn huy động lực lượng cảnh sát thì tính chất của sự việc sẽ không giống nhau nữa rồi.
“Matsushita, ông cũng giỏi lắm, tha cho ông lần này vậy.”
Trong lòng Tiêu Thanh nghĩ thầm..