Rất nhanh sau đó, bọn họ đi đến gian phòng để thẩm vấn.
Trong phòng có năm người bao gồm Lý Nam Hương, Mục Hải Long, Mục An Quốc, Matsushita và Sakurako.
Lúc này tay của Lý Nam Hương đang bị còng lại.
Ngay lúc bọn họ đang lấy lời khai thì nhìn thấy Tiêu Thanh bước vào phòng, thấy thế Matsushita lập tức đứng dậy chào hỏi, bày ra bộ dáng vô cùng chân thành nói: “Anh Tiêu, thực sự xin lỗi anh.
Đến ngày hôm nay tôi mới biết được chuyện này.
Mẹ của Mục Hải Long lại dám làm ra chuyện hại con của anh, việc này khiến tôi vô cùng tức giận.
Đích thân tôi đã dẫn bà ta tới đây để tự thú rồi.
Cái loại người phụ nữ không có lương tâm, ngay cả đứa trẻ chưa đến hai tháng tuổi trong bụng mẹ cũng muốn giết này không xứng được sống trên thế giới này.
Anh Tiêu cứ việc xử lý đúng theo luật pháp, phải trừng trị loại phụ nữ này thật nặng để làm gương!”
Mục Hải Long cũng khập khiễng đi đến trước mặt Tiêu Thanh, áy náy nói: “Em rể à, sau khi tôi lừa được mẹ cậu thì cậu đã vận dụng các mối quan hệ để đóng băng gần hai nghìn một trăm tỷ vốn đầu tư của tôi rồi.
Bắt đầu từ lúc đó, tôi luôn rất kiêng sợ cậu.
Bây giờ cậu nhìn tôi xem, tay chân tôi đều đã bị bố vợ tôi đánh thành ra thế này rồi.
Tôi đã rút ra bài học xương máu cho bản thân rồi, tôi cũng tự hứa với mình, từ nay về sau nhất định sẽ không bao giờ động đến bất kỳ người nào trong nhà cậu nữa đâu.”
“Thế nhưng khi mẹ tôi đưa Sakurako đi bệnh viện kiểm tra tình trạng vô sinh thì lại tình cờ nghe lén được tin là Thiên Lam có em bé.
Bởi vì biết Sakurako không thể có con nên bà ấy cô cùng hận đứa trẻ của Thiên Lam.
Vì vậy bà ấy đã giấu giếm chúng tôi đi mua chuộc Bảo Khiết, bảo bà ta hạ thuốc cho Thiên Lam, hơn nữa bà ấy còn diệt khẩu cả Bảo Khiết và cháu trai của bà ta nữa.”
“Mẹ của tôi đã phát điên rồi, sau khi biết được việc làm của bà ấy, tôi vô cùng tức giận, tôi đã đánh bà ấy rồi, sau đó đưa bà ấy đến đây tự thú.
Cậu muốn xử lý mẹ tôi như thế nào tôi cũng không có ý kiến, bởi vì bà ấy thật là quá độc ác”
Anh ta vừa mới dứt lời.
Một quyền của Tiêu Thanh đã đánh lên mặt Mục Hải Long khiến anh ta phải nôn ra một ngụm máu và mấy chiếc răng.
“Anh Tiêu, anh làm gì vậy?” Matsushita hỏi.
Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Sau khi biết được tin là chúng tôi đã điều tra đến chỗ mấy người nên mau chóng đẩy một con cừu ra để chịu tội thay có đúng không?”
“Không phải, không phải!” Matsushita lắc đầu liên tục: “Tôi lấy đạo đức của tôi ra
để thề, tôi và con gái Sakurako của tôi không hề tham dự vào chuyện này!”
“Mấy người mà cũng có đạo đức à?” Tiêu Thanh quát lên.
.