Một chiếc chuyên cơ chở theo Tiêu Thanh bay về Sầm Đô.
Trời vừa hừng sáng chuyên cơ đã hạ cánh xuống sân bay chuyển quân ở Sầm Đô.
“Thần soái!”
Vừa xuống máy bay đã có chừng ba mươi vệ sĩ vũ trang đầy đủ đứng nghiêm hành lễ.
Những người này đều là vệ sĩ tinh anh của thần soái.
“Mọi người sao lại ở đây?”
Tiêu Thanh đảo mắt nhìn bọn họ mà hỏi.
“Bẩm thần soái, là tổng tư lệnh ra lệnh cho chúng tôi ở đây đợi thần soái đến để
nghe ngài chỉ huy!
Có người báo cáo, cũng mặc một bộ quân sự ngụy trang và một khẩu súng.
Tiêu Thanh nhanh nhẹn đổi đồng phục quân đội, cầm súng lên, phất tay hét lớn một tiếng:
“Xuất phát!”
“Vâng!”
Mấy chiếc xe bán tải ầm ĩ chạy ra khỏi sân bay.
Lúc này, một nơi ngoại cảnh trong hoang mạc.
“Chạy đi! mau chạy đi! Quân địch phát hiện chúng ta rồi, bọn chúng đang đuổi tới!”
Lý Tế Thế, Thẩm Thị Thu Mai, Hoắc Tử Hoa và gần trăm người khác, có người đeo thùng thuốc lên, có người dìu người bị thương, có người đưa súng ra sau lưng phụ trách cảnh giác, bọn họ đi thẳng về phía hoang mạc.
“Đùng, đùng, đùng!”
Sau lưng có tiếng nổ súng.
Đạn lướt qua đỉnh đầu bọn họ hoặc hướng xuống đất, khiến cho bụi đất mù mịt.
“Viện trưởng mặc kệ bọn tôi, để bọn tôi lại chặn hậu, mọi người đi trước đi!”
Có thương binh hét lên.
“Đúng! Để bọn tôi giữ chân bọn họ đi!”
Hơn hai mươi thương binh dồn dập đề xuất.
“Không được!” Viện trưởng nói: “Mọi người đều bị thương, bọn tôi không thể bỏ mặc mọi người như thế!”
“Nhưng bọn tôi sẽ kéo chân mọi người đó!”
Thương binh tiếp tục thỉnh cầu.
Viện trưởng và nhân viên y tế kiên quyết không cho bọn họ chặn hậu.
“Viện trưởng, kẻ địch sắp đuối đến rồi, mọi người nhanh chạy đi, tôi dẫn theo máy người nữa giữ chân bọn họ!” Một người đàn ông hét lên, đồng thời nằm trên mặt đất bắt đầu khai hỏa với kẻ địch đang đuổi đến.
Có mấy chiến sĩ tự nguyện ở lại chặn hậu, cũng lần lượt bắn về phía kẻ địch.
.