"Hu hu! "
Thẩm Thị Thu Mai khóc lớn: "Tử Hoa, em không muốn anh chắn đạn cho em, chúng ta phải đồng sinh công tử, mau nằm xuống để em băng bó cho anh.
”
Hoắc Tử Hoa cười với cô ấy: “Chạy lâu như vậy rồi anh rất mệt, anh chỉ muốn tim lặng ngăn em không được động đậy, được không?”
Tiếng súng càng lúc càng thưa thớt, Thẩm Thị Thu Mai cũng khóc càng lúc càng
to.
“Giết sạch bọn họ! Một người cũng không được để lại!”
Kẻ địch trên lưng ngựa hét lớn, vừa bắn phá vừa đến gần.
“Xong rồi, xong rồi!”
Nhìn thấy từng chiến sĩ ngã xuống, kẻ địch thì càng lúc càng gần, viện trưởng và Lý Tế Thế đều tuyệt vọng
Nhân viên y tế cũng vô cùng tuyệt vọng!
Đám thương binh bò đi nhặt xúng, muốn liều mạng với kẻ địch.
Vào lúc này.
Đùng, đùng, đùng!
Tiếng súng dầy đặt truyền đến từ xa.
Sau đó nhìn thấy kẻ địch từng người bị bắn chết.
Mọi người chỉ nhìn thấy một đám chiến sĩ mặc đồng phục rằn ri xếp thành một hàng, vừa nổ súng vừa nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ chạy về phía bọn họ.
"Hu hu hu! "
Lý Tế Thế, viện trưởng, nhân viên y tế đều vui mừng đến khóc lớn.
“Cứu viện của chúng ta đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”
Kẻ địch bị dọa sợ, nhao nhao hét lên:
“Rút lui, mau rút lui!
Tần An kéo căng cuống họng hét lên: “Anh em, giết hết cho tôi, không được để lại người nào!”
“Giết!”
Mấy chục vệ sĩ vừa gào thét, vừa bắn phá một trận.
“Thu Mai, chúng ta được cứu rồi!”
Hoắc Tử Hoa vui mừng nước mắt lưng tròng ôm lấy Thẩm Thị Thu Mai mà khóc.
Đây là lần đầu tiên hai người họ ra chiến trường, cảm giác sống sót trở về đó trước giờ chưa từng được trải nghiệm.
Trận chiến rất nhanh kết thúc.
Mười mấy kẻ địch đều bị bắn chết!
Tần An cũng dẫn người đến trước mặt Lý Tế Thể hỏi thăm tình hình.
“Đội trưởng Tần, may mày có mọi người đến cứu kịp thời, nếu không bọn tôi phải bồi tán tại nơi hoang mạc vắng vẻ này rồi!” Lý Tế Thế mừng đến phát khóc.
.