Anh là Hóa Kình võ giả, một quyền đánh xuống cát nặng tựa trăm nghìn cân khiến đống cát nứt thành một cái hố ngay tức khắc, sau đó anh hét lên: “Ông Lý, mọi người mau trốn xuống đây, nhanh lên!”
“Tiểu Hắc, kẻ địch nhiều như vậy, các cậu đánh không lại đâu, để chúng tôi cùng các cậu kề vai tác chiến đi, giúp các cậu ném mìn cũng được.
” Lý Tế Thế nói.
“Phải đó anh tiểu Hắc” Hoắc Tử Hoa nói: “Dù sao cũng chết, vậy thì để chúng tôi chết vì chiến đấu đi!”
“Không!”
Tiểu Hắc lắc đầu: “Mọi người có nhận ra rằng ban đầu không hề có lính đánh thuê, càng không có võ sĩ samurai mà bây giờ lại xuất hiện samurai, lính đánh thuê và các dạng sát thủ khác, chuyện này quá bất thường!”
“Nếu như tôi đoán không sai, những đám lính đánh thuê, sát thủ,
võ sĩ samurai này không phải vì chúng ta mà đến.
Bọn họ chỉ đúng lúc gặp được chúng ta mà thôi, thật ra bọn họ đến đây vì đại ca”
“Gì cơ?”
Lý Tế Thế trở nên phấn chấn ngay lập tức: “Ý cậu là Tiêu Thanh đến rồi?”
“Đúng thế!”
Tiểu Hắc gật đầu: “Đại ca là người rất trọng tình nghĩa, ông Lý và em gái của đại ca lâm vào tình cảnh nguy hiểm, đại ca không thể ngồi yên ở nhà nên tôi dám nói rằng chắc chắn đại ca sẽ đến!”
“Mọi người mau trốn đi, cố gắng chịu đựng đến khi gặp lại đại ca là được cứu rồi!”
Nghe giọng anh khẳng định như vậy thì tất cả mọi người đều mừng rỡ vô cùng, lập tức trốn vào trong hố cát.
“Các anh em, mau ném hết đạn pháo trên người đi, để tiếng động phát ra càng to càng tốt, nếu đại ca ở gần đây thì nhất định sẽ mau chóng đến gặp chúng ta!”
Tiểu Hắc hét lên, vừa né mưa đạn vừa ném bom.
Mười mấy vệ sĩ còn lại cũng ném bom tới tấp, tiếng nổ vang lên định tại nhức óc.
Bọn họ đều là võ sĩ, có thể ném bom xa mấy trăm mét, nổ chết kẻ địch đang mọc lên như nấm.
Đúng như dự đoán.
Tiêu Thanh nghe thấy tiếng nổ rồi.
“Chắc chắn bên đó có người của mình, phải đến đó bằng tốc độ nhanh nhất mới được”
Tiêu Thanh chỉ về một phía, đeo súng lên cổ, tụ khí thành đạo, chuẩn bị tinh thần càn quét quân địch.
Mà lúc này!
Tần An và tiểu Hổ đã bị thương nặng đến mức không ngồi dậy nổi.
“Anh là đội trưởng đội vệ sĩ của chiến soái Tân An, tôi đoán không sai chứ?”
Một samurai cười hỏi.
“Đúng thì thế nào?” Hai mắt Tần An đầy phẫn nộ.
“Ha ha!” Samurai cười lớn: “Không giết được thần soái thì giết đội trưởng đội hộ vệ của thần soái cũng được đấy.
”
Vừa nói dứt lời, tên samurai đó đã đâm một đao xuống đất, muốn chém lên cổ Tần An.
Đúng lúc đó, một giọng nói vô cùng chấn động vang lên.
“Thằng quỷ nhỏ, dám giết anh em tao thì tao giết cả tộc nhà mày!”
.