Lý Tế Thể đang định nói gì đó thì có tiếng súng từ đằng xa truyền tới.
“Chuẩn bị chiến đấu!” Tiêu Thanh hô to lên.
Ở phía bên kia, tại bệnh viện.
Đỗ Thiên Sinh dẫn theo người vội vàng chạy tới.
“Thế nào rồi? Phu nhân đã sinh chưa?” Đỗ Thiên Sinh hỏi.
Thẩm Thị Đông lắc đầu: “Bác sĩ bảo sinh non lại còn khó sinh, bây giờ đang mổ ở bên trong, cũng không biết tình hình như thế nào rồi.
Thật là làm người ta lo lắng mà”
Đỗ Thiên Sinh theo đạo Phật nên chắp hai tay lại ngay lập tức rồi cầu xin: “Xin Bồ Tát phù hộ cho một nhà ba người được bình an.
”
Tất cả mọi người cũng đang rất sốt ruột, cứ đi qua đi lại bên ngoài hành lang như kiến đang bò trên chảo nóng.
Tất cả những âm thanh đang lẩm bẩm trên miệng đều là những câu cầu nguyện.
Đặc biệt là Thẩm Thị Thu, bà quỳ trên mặt đất, cầu xin Bồ Tát: “Người nhất định phải ban phước lành cho Thiên Lam, cho con bé bình an sinh hai đứa bé ra”
Lúc này, có một y tá đeo khẩu trang đẩy xe đi tới.
“Xem ra con của Mục Thiên Lam vẫn chưa được sinh ra” Trong lòng Sakurako âm thầm mừng rỡ.
“Vậy thì mình sẽ vào trong rồi tiêm cho cô ta một mũi, có thể làm cho cô ta và hai đứa nhỏ của cô ta chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức!”
Lúc Sakurako vừa nghĩ đến đây thì đã đến bên ngoài phòng sinh.
“Làm cái gì đây?” Đỗ Thiên Sinh chặn đường cô ta.
Sakurako nói: “Sản phụ bị khó sinh nên phòng phẫu thuật đã gọi điện thoại đến cho tôi bảo tôi mang một mũi giảm đau vào cho sản phụ.
Các người không muốn sản phụ xảy ra chuyện gì thì mau để tôi vào trong”
“Đi vào nhanh, đi vào nhanh!” Đám người Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu bắt đầu thúc giục.
Đỗ Thiên Sinh buông tay xuống, Sakurako mừng rỡ vì thông qua một cách thuận lợi, cô ta đang chuẩn bị mở cửa.
“Chờ một chút.
”
Dường như Đỗ Thiên Sinh cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm nên đột nhiên kêu lên một tiếng.
“Còn có chuyện gì nữa không?” Sakurako hỏi.
“Cô xoay người lại đây” Đỗ Thiên Sinh dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Trong lòng Sakurako nhất thời hoảng sợ.
“Chẳng lẽ Đỗ Thiên Sinh đã phát hiện ra mình rồi ư?”
Đột nhiên cô ta không biết phải làm thế nào.
Đỗ Thiên Sinh nhấn mạnh hơn: “Xoay người lại, có nghe thấy không?”
Tiêu Vĩnh Nhã vội vàng nói: “Đỗ tiên sinh, Thiên Lam đang rất cần giảm đau, ông đừng gây khó dễ cho cô y tá nữa”
Đỗ Thiên Sinh hướng về phía cô y tá, “huýt” một cái rồi lấy súng từ bên hông ra, chĩa cô ta rồi nói: “Nếu còn không quay lại thì tôi sẽ nổ súng”
“Tiêu rồi!”.