Nghe vậy, Tiêu Thanh dừng lại trên không trung nhìn về phía bên đó, thấp thoáng nhận ra một ông già mặc quần áo luyện công ở phía đối diện chính là Giang Nam Vương Hàn Chấn Thiên.
Ngay sau đó, anh đã hét lên: “Ông nói vậy là có ý gì?”
“Ha ha ha!” Hàn Chấn Thiên cười nói: “Nói thật với cậu, tôi cũng mới nhận được tin tức, Thương hội Nhật Bản cho rằng lần này chắc chắc cậu chết rồi cho nên con gái của Hội trưởng Sakurako không muốn thấy vợ cậu mang thai long phương, đã nhân lúc vợ cậu sinh con, cô ta đóng giả y tá muốn giết vợ và con cậu nhưng bị Đỗ Thiên Sinh phát hiện.
Sakurako đã bị Đỗ Thiên Sinh bắn chết rất thảm, Hội trưởng Matsushita nổi giận, bắt toàn bộ người nhà và con của cậu rồi.
Nghe nói hôm nay Sakurako được đưa đến nơi an táng, và họ sẽ bắt hai đứa con của cậu đưa vào bên trong quan tài, hỏa táng cùng Sakurako đó!”
“Cái gì!”
Sắc mặt của Tiêu Thanh sau khi nghe xong thay đổi, anh hét vào mặt Hàn Chấn Thiên: “Chết tiệt, ông không có lừa tôi chứ? Matsushita lòng dạ độc ác đó muốn đem con của tôi đi hỏa táng theo con gái đã chết của ông ta?"
“Đúng vậy!”
Hàn Chấn Thiên gật đầu liên tục: “Những gì tôi nói, đều là sự thật, nếu như có nửa câu nói dối thì tôi sẽ không chết yên lành!”.
“Cậu đã bị mắc kẹt trong sa mạc hơn nửa năm rồi, anh họ của vợ cậu Mục Hải Long có mối thù rất sâu đậm với các cậu, nó cho rằng cậu không
thể nào còn sống quay lại cho nên đã thêm dầu vào lửa.
Sakurako lại không thể sinh con nên đố kỵ với người vợ tốt bụng đang mang thai long phượng của cậu và muốn giết vợ con của cậu.
Kết quả sự việc bị vạch trần và bị Đỗ Thiên Sinh bắn chết.
Hội trưởng Matsushita có thể chịu để yên sao?”
“Cậu không phải đồ ngốc, cậu cẩn thận suy nghĩ thì sẽ biết được tình hình hiện nay của người nhà vợ cậu và con cậu phải lo lắng rất nhiều”
“Những tin tức này đều là tôi lấy được lúc liên lạc với người nhà thông qua gửi điện báo.
Vừa mới biết được tình tình, hôm nay Sakurako được đưa đến nơi an táng và người nhà của cậu phải đến tham gia vì biết Mục Hải Long sẽ mang con của cậu mai táng theo Sakurako”
“Bên này tôi có điện báo, nếu như cậu không muốn con cậu chết, muốn tìm người cứu con cậu, vậy thì cậu đánh qua đây.
Còn nếu như không muốn cứu con của cậu hoặc là không tin lời nói của tôi, vậy thì cậu cứ việc bỏ chạy”
“Đến lúc cậu chạy được ra ngoài rồi mà lại phát hiện con và người nhà của cậu, tất cả đều chết rồi.
Lúc đó đừng trách tôi vì sao trước đó không nhắc nhở cậu à!”
Dứt lời, Tiêu Thanh nghiến răng ken két, đôi mắt đỏ tươi có thể xẹt ra tia lửa.
“Mục Hải Long, Masushita, hai bọn mày là đồ đáng chết, dám đối xử với những đứa con vừa mới sinh ra của tao như vậy, tao muốn bọn mày chết! Muốn bọn mày chết!”
Anh không nghi ngờ lời nói của Hàn Chấn Thiên, anh tin tưởng lời nói mà Hàn Chấn Thiên nói cho anh đều là sự thật.
Đương nhiên, anh cũng không tin Hàn Chẩn Thiên lại có lòng tốt như vậy..