Bởi vì trong khoảng thời gian này, bị thương hội Nhật Bản chèn ép, thương mại Thiên Lam, tập đoàn Thiên Phương, tập đoàn Tiêu Thị, tập đoàn Thẩm Thị đều bị tuột dốc không phanh, thậm chí suýt chút nữa là phá sản.
Bởi vì gia tộc Rothschild bị nhiều quốc gia uy hiếp, huỷ bỏ viện trợ tài chính cho bọn họ, cũng ngừng loạt hợp tác với bọn họ.
Dù gia tộc Rothschild có nhiều tiền đến đâu nhưng dưới sự chèn ép của các nước phương Tây thì cũng không thể không cúi đầu.
Nếu không dù bọn họ có tiền, quốc gia này kêu họ phá sản thì họ cũng phải phá
sản.
Cho nên tiệc đầy tháng cũng không có nhiều người đến tham gia, tất cả đều là người nhà, hầu như không có người ngoài.
Thậm chí ngay cả Hoắc Tử Văn nhà họ Hoắc, và Lưu Vũ Hân của nhà họ Lưu cũng không đến.
Chỉ có Thẩm Văn Đại cùng Tiêu Chính Thành mang theo người của nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu đến tham gia.
Hôm nay hai cục cưng được ăn mặc rất dễ thương, trang phục rất có không khí của ngày vui, đeo vòng tay vàng được khoá chặt, vô cùng đáng yêu.
“Thiên Lam, cục cưng còn chưa được đặt tên, mau mau đặt ra hai cái tên đi” Tiêu Chính Thành tươi cười, rất thích hai đứa bé này, muốn đem những gì nợ với Tiêu Thanh bù đắp cho hai cục cưng này.
Mục Thiên Lam nở nụ cười chua xót: “Đã có tên ở nhà rồi, con trai là bé Lạc, hy vọng về sau thằng bé mỗi ngày đều có thể vui vẻ, còn bé gái gọi là bé Doanh, hy vọng về sau mỗi ngày con bé đều có thể cười.
Còn tên thật thì cháu muốn đợi Tiêu Thanh về cho anh ấy đặt”.
“Bé Lạc, bé Doanh, nghe rất êm tai.
Bé Lạc đến đây để ông ôm một cái nào” Tiếu Chính Thành trọng nam khinh nữ, trực tiếp ôm luôn bé Lạc trong lòng cưng chiều.
"Haiz!"
Ngô Tuệ Lan than thở.
“Lúc sinh nhật Tiêu Thanh, tất cả đều nói khi nào đứa bé đầy tháng sẽ đến tặng quà gấp đôi, bây giờ đứa bé đã đầy tháng, những người có mặt lúc đó chín mươi phần trăm là không hề thấy, nếu có cũng chỉ là những người thân đến tặng mấy chục triệu
hoặc vòng vàng, lòng người đúng là dễ thay đổi, lại bị chèn ép xuống như vậy.
Hai đứa nhỏ ngay cả sữa bột cũng không ăn nổi, những ngày này phải sống thế nào đây?
Bà ta vừa nói xong.
Một tiếng cười ha ha được vang vọng lại: "Chưa gì các người đã khổ như thế này, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Kể tiếp các người còn phải khổ hơn nữa, đến lúc đó ở ngoài đường xin ăn, chắc hẳn sẽ đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong”
Mọi người thấy rõ là Mục Hải Long đang chống cây gậy ba toong, bước vào khập khiễng, phía sau còn có mấy Hoá Kính cường giả.
Anh ta vừa đến nháy mắt làm cho không khí của nhà họ Phương đọng lại.
"Anh tới làm gì?"
Mục Thiên Lam đem bé Doanh ôm vào lòng, tên Mục Hải Long này rất biến thái, cô sợ anh ta tới làm hại đến cục cưng.
"Cô đừng kích động" Mục Hải Long châm biếm: "Tôi không có hứng thú với đứa nhỏ, tốt nhất là giống như tôi không có con, Đừng quên rằng Mục Hải Long tôi là vua Bắc Thanh của thế giới ngầm.
Đừng nhìn cái chân giả của tôi đi khập khiễng giống như một người tàn tật, nhưng mà vẫn có nhiều cô gái mười tám hai mười tuổi thích tôi, luôn muốn sinh con con tôi."
"Hiện tại đã có ba sinh viên muốn mang thai con của tôi, đến khi đó số đứa sinh ra còn nhiều hơn so với cô và Tiêu Thanh!”.