Tiêu Thanh uống mấy ngụm bổ sung lượng nước, tiện thể bổ sung muối, chỉ trong nháy mắt mà cả người có tinh thần hơn rất nhiều.
Sau đó, anh lại tiếp tục thúc giục chân khí đập bia đá kia, lại đánh bia đá kia chìm vào mặt đất một ít, cái lỗ nước kia cũng trở nên lớn hơn, to bằng một cái đầu.
Sau đó dù Tiêu Thanh có đập như thế nào thì cũng không thể đập bia đá xuống thêm được nữa.
"Chẳng lẽ phải nâng cao thực lực mới có thể đập tấm bia đá này đính vào mặt đất
u?"
Tiêu Thanh gãi đầu, đang chuẩn bị vào không gian, dùng những viên đá tỏa ra nguyên khí trên tường ở trong đó xem có thể nhanh chóng nâng cao tu vi hay không thì ai ngờ trong lúc vô tình, anh lại phát hiện ra bên cạnh xương cốt của Khâu Xứ Cơ có một quyển sách có bìa ố vàng cùng với một thanh kiếm.
Anh nhặt sách lên, thối tro bụi ở mặt trên đi.
Trên trang bìa có viết mấy chữ lớn: Toàn Chân Bảo Điển.
"Không phải là sách quý đấy chứ?" Trong lòng Tiêu Thanh xuất hiện ý nghĩ này
Sau đó anh ngồi xuống, dùng ánh đèn của đèn chong, nghiên cứu toàn bộ cuốn Toàn Chân Bảo Điển này.
Cùng lúc đó, ở Cố Cảnh.
Gia đình Mục Thiên Lam, Tiêu Vĩnh Nhã, Thẩm Thị Thu đưa theo hai cục cưng gọi hai xe taxi đi đến khách sạn Hilton tham gia lễ chúc mừng của Mục Hải Long.
"Thiên Lam, một lúc nữa đến nơi tổ chức lễ chúc mừng, cho dù Mục Hải Long khoe khoang hay hạ thấp chúng ta như thế nào thì con cũng đừng nói gì cả.
Cứ nhẫn nhịn là được, nhịn cho qua chuyện để lòng hư vinh của Mục Hải Long được thỏa mãn là chúng ta có thể bình an trở về, nếu không chúng ta có thể sống sót trở về hay không sẽ trở thành ẩn số, con biết chưa?" Trên xe, Mục An Minh căn dặn.
"Con biết rồi bố."
Mục Thiên Lam gật gù: "Con sẽ coi như không phải vì bản thân. con, con sẽ nhẫn nhịn vì cục cưng, bố yên tâm đi"
"Vậy thì tốt" Mục An Minh nghe vậy thì yên tâm hơn rất nhiều.
Một lúc sau, một nhà tổng cộng chín người, bao gồm cả hai cục cưng, đến khách sạn Hilton.
Ở nơi tổ chức lễ chúc mừng, người đồng như mắc cửi, tất cả đều là đám người trong giới thượng lưu ăn mặc lộng lẫy, họ đều ở vây quanh bà cụ Mục, vợ chồng Mục An Quốc, Vợ chồng Mục Anh Thiên mà nịnh hót bọn họ.
"Ôi mẹ ơi!" Ngô Tuệ Lan nhìn thấy một bóng người thì thân thể mềm mại của bà ta bỗng run lên.
"Bà ta không bị bắn chết, bà ta ra đây rồi.
Nếu bà ta nhìn thấy thì tôi có đánh tôi không?”
Ngô Tuệ Lan vô cùng hoảng sợ, đến mức cơ thể bà ta run lẩy bẩy.
Bởi vì bà ta nhìn thấy Lý Nam Hương! Đó chính là đối thủ một mất một còn của bà ta.
Lúc Lý Nam Hương bị bắt, bà ta đã nhiều lần chạy đến khoe khoang, đả kích, cười nhạo, khinh bỉ Lý Nam Hương.
Nhưng bây giờ Lý Nam Hương giống như chúng tinh củng nguyệt ở trên cao, mà bà ta lại xuống dốc không phanh.
Trước mặt Lý Nam Hương, bà ta cảm giác mình chỉ như một con kiến, Lý Nam Hương dậm chân một cái cũng có thể giẫm chết bà ta, vì vậy bà ta vô cùng hoảng sợ..