“Đại gia Hàn Quang Đông, con trai ông ta là Hàn Thanh Văn, hai bố con các
người còn dám đái bậy lên đầu tôi, còn dám diễu võ dương oai trước mặt tôi nữa không?”
“Không dám! Cho tôi một trăm lá gan thì tôi cũng không dám!” Hàn Quang Đông
và Hàn Thanh Văn lắc đầu lia lịa.
“Còn những người khác ở đây có ai dám không?”
Mục Hải Long nhìn quét qua tất cả mọi người rồi hỏi bằng giọng thách thức.
“Hải gia, chúng tôi không dám!” Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời.
“Ha ha!” Mục Hải Long ngửa đầu cưới lớn: “Cô nghe rõ chưa Mục Thiên Lam? Bây
giờ Mục Hải Long tôi chính là ông trời của Cổ Cảnh, ai gặp tôi cũng phải gọi một
tiếng “gia”, đều phải hạ giọng xuống mà nói chuyện với tôi, đây chính là địa vị!”
“Tôi hỏi các người, trong trận đấu với tội lần này, các người đã thua hay chưa?”
Nước mắt rơi đầy trên mặt Mục Thiên Lam, vành mắt cô đỏ lên, căm phẫn đáp lại: “Nhân phẩm không xứng với vị trí, anh càng leo lên cao thì sẽ có ngày ngã xuống càng thảm.
Ngày đó cũng sẽ tới rất nhanh thôi, tôi tin như thế là vì Tiêu Thanh chồng
tôi từng nói một câu, trời điện thì có mưa, người điên thì có họa, anh quá ngông cuồng rồi.
Sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày tại họa ập lên đầu anh, chết cũng sẽ không yên đâu”
“Con mẹ nó chứ?”
Mục Hải Long tức giận giơ tay lên nhưng anh ta vẫn bỏ xuống rồi nhìn Mục Thiên Lam bằng ánh mắt tức giận mà nói: “Hôm nay là bữa tiệc ăn mừng đầu tiên của tôi, tôi không muốn nhìn thấy máu, vì vậy tôi không đánh cô.
Nhưng tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết!”
Nói tới đây, anh ta nhìn về phía Hàn Thanh Văn: “Không phải cậu luôn muốn lên
giường với Mục Thiên Lam à? Tôi thưởng cô ta cho cậu đó, cậu có thể gọi người đưa cô ta đi, chơi cô ta tới chết thì thôi.
Ngày mai nếu tôi không thấy cô ta chết trên
giường của cậu thì cậu chính là người phải chết.
Nghe rõ chưa?”.