“Đừng có mơ mà phản kháng nữa Mục Thiên Lam, tối hôm nay cô chính là của tôi, cô chạy không thoát đâu, ha ha!”
Nửa tiếng sau.
Hai chiếc xe dừng lại ở bên ngoài biệt thự.
Sau đó, Mục Thiên Lam và Lưu Vũ Hân, bị kéo từ trên xe xuống.
“Chị, làm thế nào đây? Em không muốn bị hại, làm thế nào đây hả chỉ?”
Lưu Vũ Hân đang cố gắng gượng để không khóc.
Mục Thiên Lam khóc nói: “Chị cũng không biết là nên làm thế nào bây giờ”.
Nếu không phải Tiêu Thanh chết rồi, cô cũng không cam lòng bỏ lại hai đứa
nhỏ đáng thương, nếu không thì cô nhất định sẽ cắn lưỡi tự vẫn rồi.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.
me nhé!
"Ha ha!"
Hàn Thanh Văn với vẻ mặt xấu xa cười: “Phản kháng không được nữa rồi, tốt nhất thì nên hưởng thụ đi”.
“Ha ha!” Quách Kính bằng cười lớn: “Cậu Hàn, mau mở cửa vào đi, tôi sắp chịu không nổi nữa rồi”.
“Được thôi!”
Hàn Thanh Văn lấy chìa khóa ra mở cửa.
Chính vào lúc này, một chiếc Mercedes đột nhiên chạy tới chặn đầu xe của họ.
Kim Chỉ Nam và thuộc hạ bước ra khỏi xe, hai người không nói tiếng nào mà nhanh chóng rút súng ra, bắn thẳng về phía chiếc xe kia.
“Pằng!"
“Pằng!"
"Pằng!"
Tiếng súng liên tục vang lên.
Một viên đạn bắn trúng vào người tên vệ sĩ đang lôi kéo Mục Thiên Lam và
Lưu Vũ Hân.
"A!"
Đột nhiên có tiếng súng vang lên làm cho Mục Thiên Lam và Lưu Vũ Hân hoảng sợ hét lên, ngay cả Quách Kính Bằng và Hàn Thanh Văn cũng bị dọa sợ tới mức hét lên.
Có trọn vẹn sáu âm thanh vang lên, bốn tên vệ sĩ và hai người tài xế đều bị bắn vỡ đầu.
"Cô Mục đừng sợ, là tôi.
"
Mục Thiên Lam run rẩy, có một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng cô.
Trước tiên cô sửng sốt một chút rồi đột nhiên quay người lại nhìn.
"Kim gia?"
Ngay lập tức có kinh ngạc vui mừng khôn xiết và khóc nói: "Kim gia, là chú sao, cháu cho rằng chú đã bị Mục Hải Long tên súc sinh đó giết chết rồi.
"
Kim Chỉ Nam mỉm cười: "Thằng mất dạy đó muốn mạng của tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu.
"
Nói đến đây, ông ta hét vào mặt Hàn Thanh Văn và Quách Kính Bằng đang sợ hãi trơ mặt ra "Hai người, quỳ xuống đất cho tôi, nếu không thì bắn chết hai người!"
Thân thể của Hàn Thanh Văn và Quách Kính Bằng đang run rẩy, nhanh chóng quỳ trên mặt đất và giơ hai tay lên khóc kêu: "Kim gia tha mạng, đừng giết chúng tôi có được không?"
"Bum!"
Kim Chí Nam đã bắn trúng Quách Kính Bằng.
"A!".