Mà Ngô Phong là đứa trẻ đã được công cụ Ngô nhận nuôi, tuy cũng được coi từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Ngô, nhưng bà cụ lại không hề coi anh ta là con trai, càng không coi anh ta là dòng dõi nhà họ Ngô.
Cuộc họp dòng dõi kiểu này, anh ta bước vào đúng là đã phá vỡ quy tắc.
+
“Ngô Phong, chú vào đây có việc gì không? Không có việc gì thì ra ngoài đi” Ngô Nghĩa Hưng cũng nói một cách bình thản.
“Bà cụ, anh cả, tôi vào có việc muốn nói”
Ngô Phong do dự một hồi rồi mới nói ra: “Tôi từ nhỏ đã lớn lên ở nhà họ Ngô, thực sự không muốn nhìn thấy nhà họ Ngô đi tới diệt vong
“Anh nói cái gì vậy?” Bà cụ ngây người.
Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!
“Bà cụ à, chuyện của cô Hứa, các người đã làm sai rồi, các người thật sự không nên làm khó có Hứa, việc này sẽ mang lại tai họa khôn lường cho nhà họ
Ngô”
“Cái gì?” Tất cả những người ở trong phòng đều sững sờ.
“Bởi vì Dương Kiến Nghiêm cậu Dương, cậu Dương là anh cả của chiến thần Côn Lăng Thiên”
Lúc trước không nói chuyện của Dương Kiển Nghiêm là bởi vì hôm kia sau khi Dương Kiến Nghiêm tới, đích thân nói anh ta mời chiến thần Côn Lăng Thiên tới, kết quả là người nhà họ Ngô lại không tin.
Thậm chí, ngày thứ hai, chiến thần Côn Lăng Thiên đã tới thật, nhưng bọn họ vẫn cho rằng chiến thần Côn Lăng Thiên là bố của Trương Bắc mời tới, cũng không tin là Dương Kiến Nghiêm tìm tới.
Chính bởi vì như vậy, anh ta mới không nói, so với Dương Kiển Nghiêm, địa vị của anh ta ở nhà họ Ngô càng thấp hơn nhiều, thấp cổ bé họng, nói ra cũng không ai tin.
Nhưng bây giờ còn không chịu đứng ra, thì sẽ giống như những gì anh ta nói, từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Ngô, cho dù người nhà họ Ngô không ai coi anh ta là người nhà, nhưng anh ta có tình cảm rất sâu sắc với nhà họ Ngô.
Đặc biệt là sau khi nhà họ Ngô ra tay với cô Hứa, anh ta biết rõ rằng, cơn giận.
của Dương Kiến Nghiêm chắc chắn sẽ rơi xuống đầu nhà họ Ngô.
Vậy nên cho dù người nhà họ Ngô có tin hay không, anh ta cũng phải nói.
Nhưng quả nhiên, sau khi Ngô Phong nói xong, tất cả người ở trong phòng đều ngây ngốc cả.
Sau cảnh tượng đó, Võ không nhịn nổi nữa đã bật cười ha ha: “Ngô Phong, chú cũng là đồ ngốc à? Dương Kiến Nghiêm là anh cả của chiến thần Côn Lăng Thiên sao? Chú đùa cái gì thế?”
“Cậu Võ, những gì tôi nói đều là sự thật!”
Nhớ lại ngày hôm đó, chiến thần Côn Lăng Thiên dẫn dắt ba nghìn binh lính, cảnh tượng dũng mãnh, bây giờ vẫn chẩn động, trong lòng vẫn còn khiếp sợ.
“Ngô Phong, trong ấn tượng của tôi, anh vẫn được coi là người thận trọng, sao anh cũng không bình thường vậy?” Bà cụ cũng mỉa mai.
Quả nhiên, bọn họ đều không tin.
Ngô Phong cười gượng, anh ta sớm đã biết rằng sẽ như vậy.
“Bà cụ à, những gì tôi nói đều là sự thật, mong bà phải tin tưởng tôi, các người đưa cô Hứa đến chỗ cậu Tiền, để cô ấy và cậu Tiền kết hôn, sẽ mang tới tai họa khôn lường cho nhà họ Ngô đó.”
“Tai họa khôn lường? Tương lai, nhà họ Tiền có thể là gia đình giàu nhất thành phố, nhà họ Ngô sau này sẽ phất lên theo, chú nói cái quái gì vậy?” Ngô Nghĩa Hưng cũng bực bội nói.
“Nhà họ Tiền có phất lên được hay không tôi không biết, bây giờ tôi chỉ biết, các người đưa cô Hứa đến chỗ cậu Tiền, là đang làm hại nhà họ Ngô, hơn nữa cậu Dương chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tiền”
“Chẳng lẽ chú định nói Dương Kiến Nghiêm có thể làm gì được nhà họ Tiền sao?
“Ít nhất nhà họ Tiền không thể so được với chiến thần Côn Lăng Thiên”
“Được rồi, ý của chú nói là Dương Kiến Nghiêm là anh cả của chiến thần Côn Lăng Thiên đúng không?” Võ vươn ra chỉ trỏ, mắng chửi Ngô Phong: “Chú đúng là đồ ngốc chiến thần Côn Lăng Thiên mà là em của Dương Kiển Nghiêm ư? Vậy Ngọc hoàng đại để còn là em tôi ấy chứ?.