**********
Ngô Tuệ Lan với Mục An Minh quay về cư xá Phượng Hoàng, một đám cư dân ở đây vây lấy bọn họ. "A, đây chẳng phải là mẹ của Mục Thiên Lam, Ngô Quế Anh hay sao, giờ con gái bà nổi tiếng rồi đấy, toàn bộ cư xá không ai là không biết cô ta cả, tất cả đều xem ảnh mặc áo tắm hai mảnh của cô ta rồi. Tạm không nói đến những thứ khác thì dáng đẹp thật, trồng lẳng lơ cực kỳ " "Phải đấy, cực kỳ lẳng lơ, quan trọng là một đêm tận ba trăm triệu. Con gái bà không phải người mẫu, cũng chẳng ngôi sao, sao bán được giá cao thế hả, người nạm vàng hay dát bạc vậy?" "Tội chiến thần bảo vệ tổ quốc, ngài ấy thích cô ta, muốn cười về, còn tổ chức hôn lễ long trọng như kia nhưng cô ta khiến ngài ấy phải thất vọng rồi, thứ đê tiện như cô ta cần phải lôi ra bắn mới được!" "Đúng vậy, cô ta sống chỉ tổ làm ô nhiễm không khí, sống cùng một cư xá với cô ta đúng là sự sỉ nhục với chúng ta mà."
Nghe những lời nói châm chọc như vậy, Ngô Tuệ Lan tức phát điên. Bà ta cầm túi xách nện mạnh vào người những cư dân đang vây quanh. "Các người nói cái gì thế hả, câm miệng hết cho tôi, câm miệng!"
Kết quả lại chọc giận những cư dân đấy, một nhóm các bác gái nhào tới tóm lấy tóc bà ta, tát bà ta, khiến cho bà ta mặt mũi bầm dập, bật khóc tại chỗ.
Về đến nhà còn trông thấy cửa nhà bị ném một đồng trứng gà với rau củ quả, cơn tức trong lòng Ngô Tuệ Lan lập tức bùng nổ. Bà ta mở cửa ra lao thẳng vào phòng Mục Thiên Lam, lôi cô đang nằm úp sấp trên giường khóc ra ngoài, tát cô mấy cái, quát: "Mất hết mặt mũi rồi, mày có biết là giờ bên ngoài người ta nói gì về với bố mày không hả? Họ nói là bọn tao dạy mày đi bán, nói chúng tao sinh ra một cái bình hoa di động, bảo bọn tao đúng là nghiệp chướng đầy mình mới sinh ra cái loại khốn nạn như mày đấy. Còn bảo mày sống làm ô nhiễm không khí, đáng ra là phải lôi ra bắn mới phải. Tao bị mày làm tức chết mất thôi, đúng ra bài đang tốt nhưng bị phá nát hết rồi. Vốn là có thể tổng Mục Hải Long vào tù ngồi mọt gông, đúng ra có thể tự mình mở công ty kiếm tiền, có thể khiến cho cả nhà bác cả với chủ nhỏ phải hâm mộ nhà chúng ta. Nhưng giờ thì hay rồi. Thằng khốn Hải Long được ra ngoài, nợ tiền nhà chúng ta lại thành chủ nhà mình, muốn cả nhà ta phải làm cháu nó, nếu không thì sẽ không chịu trả một đồng nào cả. Ngay cả những giám đốc vốn muốn hợp tác làm ăn với mày giờ cũng đòi hủy hợp đồng với Feida. Tóm lại là mấy hành vi không biết xấu hổ của mày khiến cho cả nhà chúng ta phải ra nơi đầu sóng ngọn gió, mày hại chết chúng tạo rồi, mày đúng là đồ yêu tinh hại người mà, giờ tạo chỉ muốn bóp chết mày thôi!"
Nói xong, bà ta lại tức tối tát cho Mục
Thiên Lam thêm cái nữa. "Hu hu hu..."
Mục Thiên Lam khóc lóc như mưa.
Đúng lúc đó, Mục An Phong vác gương mặt bầm dập, chân khập khiễng đi về. "An Phong, con làm sao thế này?" Mục An
Minh hỏi thăm.
Mục An Phong trả lời: "Đi học, bọn nó đứa nào cũng bảo chị là gái ngành, xong mỉa chị ấy cực kỳ khó nghe, con nổi giận đánh nhau với chúng nó, xong trùm của lớp đánh con thành ra thế này, hu hu hu..." "Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng mà!"
Ngô Tuệ Lan tức mình giậm chân, bà ta lao vào trong bếp, tay cầm dao phay đi ra. "Hôm nay tao phải chém chết cái thứ đề tiện hại cả nhà chúng tạo mới được!"
Mục An Minh với Mục An Phong hốt hoảng, hai người vội ôm lấy Ngô Tuệ Lan, Mục An Phong kêu lên: "Chị, chị mau tránh đi đi, mẹ tức điên rồi, chị lánh đi một lúc!"
Mục Thiên Lam vừa khóc vừa chạy ra ngoài nhà, lúc xuống tầng lại bị cư dân của cư xá vây quanh, lại bị châm chọc, cô nản lòng mất sạch ý chị, lái xe tới vùng ngoại ô thì dừng xe bên đường. "Mình không nên sống trên cõi đời này nữa, cũng không còn mặt mũi mà sống, bố mẹ đều ruồng bỏ mình, ngay cả Tiêu Thanh cũng không cần mình nữa, mình đã bị thế giới này vứt bỏ rồi, mình muốn đi tới một thế giới khác, mình muốn trở thành một thiên thần, không có ai lại nỡ làm tổn thương thiên thần cả."
Nói xong, cô rút con dao gọt trái cây mình chuẩn bị sẵn ra, rạch mạnh lên cổ tay.