Mọi người ai nấy đều rất vui
Chỉ có Mục An Minh là trông có vẻ suy sụp, buồn khổ.
“Con rể, uống vài ly với bố nha.”
Anh thở dài cầm bình rượu trắng ra.
Tiêu Thanh biết rõ bây giờ trong lòng bố vợ rất khó chịu, bèn kê một đơn thuốc, để cho Hổ đi mua thuốc, anh muốn thử xem các phương thuốc trong sách quý Toàn Chân có thể chữa lành khuôn mặt biến dạng của Mục Thiên Lam không.
Sau đó ngồi xuống, bóc đậu phộng và uống một ít rượu cùng với bố vợ.
“Con rể, con nói xem Thiên Lam tốt như thế, vất vả như vậy mới có thể giữ được mái ấm này, sao mẹ vợ con lại nỡ phụ bạc, thà ở với cái ông già 80 tuổi mà nhất quyết ruồng bỏ cái gia đình này vậy?” Mục An Minh bực bội hỏi
Tiêu Thanh biết trong lòng bố vợ khó chịu, liền cùng ông uống rượu, vừa cười vừa nói: "Bởi vì Thiên Lam có tính cách giống bố, không quá coi trọng tiền bạc, cũng rất lo cho gia đình, đương nhiên sẽ không vứt bỏ ngôi nhà này.”
“Đúng, đúng, đúng” Mục An Minh lộ ra nụ cười, nhấp một ngụm rượu, cảm khái nói: “Vẫn may là Thiên Lam giống bố. Nếu như nó giống mẹ, thì bây giờ con trở về, chắc chắn không nhìn thấy vợ mình, đến đứa nhỏ cũng bị bán đi mất rồi."
Nói xong ông lại thở dài : "Tuệ Lan thật đúng là ham tiền, bà ấy làm sao có thể chỉ vì tiền, mà đem bé Lạc mang đi bán mất được?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!