Chương 105
Cái vị kí giả đấy rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thanh cũng thay đổi.
Chẳng lẽ anh chính là cái người bên trên đã hạ lệnh hay sao?
Có lẽ nào… anh có lai lịch không tầm thường hay sao?
Bằng không thì tại sao lời anh nói lại có sức nặng tới như vậy chứ, ngay cả chú anh ta cũng không được nể mặt
“Anh còn có chống lưng nào to hơn không hả?”
Tiêu Thanh hỏi.
Vị phóng viên đấy lắc đầu: “Không có.”
“Không có thì vào tù ngồi mười lăm ngày đi, với đừng làm phóng viên nữa.”
“Hu hu hu…”
Vị phóng viên đó bật khóc. Nếu anh ta biết trước chuyện chồng của Mục Thiên Lam là nhân vật tại to mặt lớn thì ngu gì mà đi đắc tội với anh cơ chứ!
Giờ thì hay rồi, bị hủy mất cần câu cơm đã đành lại còn bị tạm giam mất mười lăm ngày. Anh ta thấy hối hận xanh cả ruột!
Cả đám phóng viên nhanh chóng bị giải đi mất.
“Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.”
Ngô Tuệ Lan, Mục An Quốc với Mục An Phong quay trở lại bên ngoài phòng cấp cứu.
“Cậu cũng thật là, bình tĩnh đàm phản cùng với bọn họ là được rồi, cùng lắm thì chấp nhận trả lời phỏng vấn thôi, nói qua loa gì đấy xong đuổi bọn họ đi, sao lại báo cảnh sát bắt họ như vậy, những người đó nằm trong tay hướng phát triển của dư luận, bọn họ viết như nào dư luận sẽ xoay theo chiều đấy, giờ cậu đắc tội với bọn họ, đến lúc về bọn họ lại kéo nhau viết bài công kích Thiên Lam thì cho dù con bé có được cứu sống thì đến lúc thấy cũng sẽ lại tức chết mất thôi!”
Ngô Tuệ Lan trách móc anh.
Vừa nãy bà ta trốn khá xa cho nên không biết rằng cần câu cơm của mấy người phóng viên vừa rồi đã bị hủy hết rồi, không thể nào công kích được Mục Như Lam nữa.
“Ha!”
Có tiếng cười lạnh truyền tới.
“Thì là là đảm phóng viên vừa rồi bị anh gọi cảnh sát tới đuổi đi. Sắp tới sẽ có trò hay để xem đi, chắc chắn bọn họ sẽ bêu xấu Mục Thiên Lam tới cùng cho mà xem.
Đó chính là đám người Quách Kính Bằng, anh ta đi tới với vẻ hả hê, khoái chí.
“Các người là ai vậy hả?”
Ngô Tuệ Lan tức giận hỏi.
“Bà già kia, nghe rõ đây.” Hoàng Ninh Bân chỉ về phía Quách Kính Bằng, hãnh diện nói: “Vị này chính là người thuộc một trong tứ đại gia tộc của Cổ Cảnh, cậu chủ nhà họ Quách, Quách Kính Bằng. Bà dám nói chuyện với cậu ấy bằng cái giọng đấy hả, chán sống rồi à?”
“Cái gì hả?”
Cả nhà Ngô Tuệ Lan đều bị sốc.
Có điều, ngay sau đó, Ngô Tuệ Lan lập tức treo lên gương mặt cười nói đơn đả: “Cậu Quách, do tôi có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, xin cậu đừng chấp nhặt với tôi. Cậu tới đây để thăm Thiên Lam nhà chúng tôi à? Có phải là Thiên Lam nhà tôi từng phục vụ cậu phải không?”
“Ha ha!”
Đám người bọn họ không kìm được mà phá ra người.
Quách Kính Bằng không ngờ đến chuyện này: “Bà già, không ngờ bà lại giỏi tưởng tượng tới vậy đấy, nói thật, tôi cũng muốn được con gái bà phục vụ đấy, nhưng mà chồng cô ta không những không cho cô ta phục vụ tôi, mà lại còn đập đầu tôi xuống bàn, đến giờ vết thương trên trán tôi vẫn còn chưa lành đây này.”
“Hả, gì cơ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!