Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Bất Bại – Tiêu Chính Văn (tác giả: Hắc Long)

Chương 166: Nhất định phải đợi anh!

Tiêu Chính Văn thấy run lên trong lòng, vẻ mặt có chút lo lắng.

Tại sao không ai nghe điện thoại nhỉ?

Lẽ nào công ty có việc gì bận sao?

Lúc này, Long Nhất mặc quân phục cũng bước từ phía sau tới, cầu vai là quân hàm thượng tướng với bốn ngôi sao vàng.

Tiêu Chính Văn hỏi: “Đã mấy ngày trôi qua rồi?”

Long Nhất cung kính trả lời: “Chủ soái, đã hai ngày trôi qua rồi ạ, hôm nay là ngày Ninh Dương của nhà họ Ninh nhậm chức thiếu tá”.

Thịch!

Tiêu Chính Văn kinh hãi, trầm giọng nói: “Lập tức trở về Tu Hà! Hai mẹ con Khương Vy Nhan xảy ra chuyện rồi!”

Trực giác, là trực giác mãnh liệt nói với Tiêu Chính Văn rằng Khương Vy Nhan và Na Na chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Kinh nghiệm và trực giác nhiều năm chinh chiến Bắc Lương đã nhiều lần cứu mạng anh.

Vù!

Chiếc chiến bào hoa văn rồng xanh bay lên, lấp lánh ánh sáng!

Vẻ mặt Tiêu Chính Văn lạnh lùng, mang theo sát khí, anh cất bước, nhanh chóng bước ra cửa chính, Long Nhất theo sát phía sau, đồng thời gọi điện liên lạc với ba người ở Tu Hà là Trịnh Thiên Thái, Lý Trường Thắng và Hàn Lợi Dân.

Trước cửa, Tiêu Chính Văn ngồi lên chiếc xe quân dụng số 00001 của Long Quân, lập tức quát với tài xế: “Mau lên! Chạy với tốc độ nhanh nhất! Đến sân bay Long Hòa ở chiến khu!”

Tiêu Chính Văn cảm thấy vô cùng bất an, anh nhíu chặt mày, trên người tỏa ra sự lạnh lẽo ngút trời.

Tài xế cũng là một chiến sĩ, lúc này bị khí thế trên người Tiêu Chính Văn làm cho kinh sợ, lập tức khởi động xe, đạp chân ga thật mạnh, dọc đường đi ấn còi điên cuồng, rời khỏi tổng bộ chiến khu Long Kinh.

Cảnh tượng này khiến các chiến sĩ đứng canh ngoài cổng cũng bàng hoàng rất lâu mới bình tĩnh lại được.

Đó chẳng phải là chiếc xe số hiệu 01 của chiến khu sao?

Lẽ nào người trên xe là chủ soái Bắc Lương?

Bọn họ định đi đâu vậy?

Chiến sĩ đứng canh lập tức gọi điện báo cáo với cấp trên của mình, còn cấp trên của anh ta lại báo cáo lên mấy cấp nữa, nhanh chóng đến tai Long Các!

Trong Long Các, bốn trưởng lão đang ngồi bàn bạc về nội dung của cuộc họp lần này.

Tần Hán Quốc đột nhiên nhận được điện thoại của cấp dưới, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

Ở bên kia điện thoại vang lên giọng nói run rẩy: “Tần lão, vừa rồi tôi nhận được báo cáo của cấp dưới, chủ soái Bắc Lương xông thẳng ra khỏi tổng bộ chiến khu không hợp quy định, hình như đang chạy thẳng đến sân bay Long Hòa gần đó!”

“Sân bay Long Hòa?”, Tần Hán Quốc nghe thấy thế thì nhíu mày, sau đó trầm giọng nói: “Được! Tôi biết rồi, chờ tôi điều tra rõ ràng!”

Nói xong, ông ấy cúp điện thoại, sắc mặt u ám, lẩm bẩm một câu: “Sân bay Long Hòa? Thằng nhóc kia đến đó làm gì nhỉ? Có chuyện gì gấp sao?”

Ba các lão còn lại cũng nhìn Tần Hán Quốc, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Hán Quốc mỉm cười, nói: “Không có gì, vẫn là thằng nhóc Tiêu Chính Văn kia làm việc lỗ mãng, không ký tên đăng ký rời khỏi tổng bộ chiến khu theo quy định, mà chạy thẳng đến sân bay Long Hòa”.

“Sân bay Long Hòa?”, Giang Vạn Long ngồi ở ghế chủ vị nhíu mày, sắc mặt tái đi, vội vàng nhấc điện thoại bàn ở trước mặt lên, gọi cho một số, trầm giọng hạ lệnh: “Lập tức điều tra tình hình ở Tu Hà! Phải báo cáo chi tiết!”

Cạch!

Ông ấy cúp máy, không khí trong phòng họp Long Các bỗng trầm xuống.

Tần Hán Quốc thấy trong lòng thót lên một cái, vẻ mặt căng thẳng, nói: “Ông Giang, ý ông là?”

Reng reng!

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại gấp gáp phá tan sự căng thẳng này, đồng thời mang đến cảm giác còn căng thẳng hơn.

Giang Vạn Long nhấc máy, giữa hai hàng lông mày mang theo sát khí, quát: “Nói!”

“Báo cáo Giang lão! Thiếu tá Hàn Lợi Dân của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà hiện đang họp ở tỉnh, nhưng nửa tiếng trước đã rời đi. Nhưng theo báo cáo của nhân viên ở tổ tình báo Long Võng Tu Hà, đại úy Ninh Dương của nhà họ Ninh vào hai ngày trước đã giam lỏng tổng tư lệnh Tống Hậu Lượng của Cục thanh tra Tu Hà! Ngoài ra, phó tham mưu của Sở chỉ huy quân đội Tu Hà cũng bị bắt nhốt, nguyên nhân là mang theo vũ khí xông vào nhà của đại úy Ninh Dương!”

Người ở đầu dây bên kia báo cáo, chuyện nào cũng khiến trong lòng anh ta phải kinh hãi.

Giang Vạn Long trầm giọng nói: “Còn gì nữa?”

Nhân viên tổ tình báo của Long Võng nói tiếp: “Giang lão, còn một chuyện nữa, Ninh Kỳ Nhi của nhà họ Ninh, cũng chính là em gái ruột của Ninh Dương, từng dẫn người xông vào bệnh viện Nhân Dân thành phố Tu Hà, lôi hết cả nhà thuộc chi thứ hai nhà họ Khương – một thế gia của Tu Hà, đi! Những người liên quan gồm Khương Học Bác, Từ Phân, Khương Vy Nhan, Khương Na Na…”

“Khoan đã! Cậu nói sao? Em gái ruột của Ninh Dương dẫn Khương Vy Nhan và Khương Na Na đi sao?”

Giang Vạn Long nghe đến đây thì nổi giận quát lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo như muốn đâm xuyên xương cốt.

Ba các lão còn lại nghe Giang Vạn Long nói, cũng kinh sợ, vội vàng đứng dậy, nhìn Giang Vạn Long với ánh mắt lo lắng.

“Vâng… vâng ạ… Giang lão, có vấn đề gì sao ạ?”, nhân viên của tổ tình báo run rẩy hỏi.

“Vô dụng! Toàn lũ vô dụng! Lập tức thông báo với Hàn Lợi Dân, đến Tu Hà với tốc độ nhanh nhất, bảo cậu ta lập tức điều động lực lượng bảo vệ ở Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, bao vây nhà họ Ninh cho tôi! Nếu Khương Vy Nhan và Khương Na Na xảy ra chuyện gì, bảo Hàn Lợi Dân mang đầu đến gặp tôi!”

Giang Vạn Long nổi trận lôi đình, dập mạnh điện thoại, sau đó tức giận đấm một cú xuống bàn họp.

Vẻ mặt Tần Hán Quốc lo lắng, hỏi: “Ninh Dương thực sự ra tay với Khương Vy Nhan và cô bé kia sao?”

Sắc mặt Giang Vạn Long tức giận, lại nhanh chóng gọi điện thoại cho phòng hành chính tổng hợp của sân bay Long Hòa: “Lập tức điều động một chiếc máy bay chiến đấu Long 20! Chủ soái Bắc Lương một lát nữa sẽ đến sân bay Long Hòa của cậu, không được ngăn cản, không cần bất cứ thủ tục gì, lập tức cho cậu ấy lái chiếc Long 20 đi!”

“Rõ!”, bên kia điện thoại đáp.

Tần Hán Quốc nhìn Giang Vạn Long cúp điện thoại, cũng tức giận ném chiếc bút trong tay xuống bàn, gầm lên: “Tên Ninh Dương khốn kiếp! Một đại úy nho nhỏ, chỉ nhậm chức thiếu tá mà đã vênh váo như vậy! Dám bắt nhốt tổng tư lệnh Cục thanh tra một địa phương! Còn khống chế cả phó tham mưu Sở chỉ huy quân đội! Loạn rồi, loạn rồi! Đúng là coi trời bằng vung! Tên Từ Kiêu Long này quản lý cấp dưới kiểu gì không biết!”

Tần Hán Quốc nổi giận đùng đùng, lập tức gọi điện tới tổng bộ chiến khu Đông Nguyên, tìm thẳng Từ Kiêu Long, giận dữ gầm lên: “Từ Kiêu Long! Cái tên đại úy tên Ninh Dương dưới trướng cậu gây họa tày trời rồi! Dám to gan bắt nhốt tổng tư lệnh Cục thanh tra địa phương, còn bắt cả vợ con của chủ soái Bắc Lương, cậu có biết thế nghĩa là gì không?”

Từ Kiêu Long ở đầu bên kia cũng sững sờ, vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng, nói: “Tần lão, ông yên tâm, tôi sẽ giải quyết êm xuôi chuyện này!”

“Hừ! Tốt nhất là cậu giải quyết cho êm xuôi! Nếu có bất cứ sai sót gì, thì cậu cũng đừng ngồi vị trí chủ soái chiến khu Đông Nguyên nữa!”, Tần Hán Quốc gầm lên rồi cúp điện thoại.

Từ Kiêu Long đã toát mồ hôi lạnh, nắm chặt điện thoại trong tay, gầm lên: “Phó quan! Phó quan!”

Một phó quan nhanh chóng xông vào doanh trướng, nói: “Chủ soái có dặn dò gì ạ?”

Vẻ mặt Từ Kiêu Long tức giận, giận dữ hét lên: “Lập tức báo với Sở chỉ huy quân đội Tu Hà, cứ nói là lệnh của tôi, điều ngay mười nghìn chiến sĩ bao vây nhà họ Ninh cho tôi! Nghe rõ chưa, ngay lập tức!”

“Rõ!”, viên phó quan kia đứng nghiêm đáp.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận