Chương 175: Cơn giận của tôi, anh không có cách nào chịu đựng nổi
Mọi người chết lặng!
Không ai dám tin vào cảnh tượng này!
Ninh Dương là binh vương cấp bốn sao, kỹ năng và sức mạnh đều đã được kiểm tra kỹ lưỡng bởi bộ chiến đấu Hoa Quốc!
Không khoa trương khi nói một chân của Ninh Dương hoàn toàn có thể đập tan một tảng đá.
Nhưng kết cục ở trước mắt!
Tiêu Chính Văn đứng yên tại chỗ, thậm chí chỉ cần nâng một cánh tay lên, đã có thể dễ dàng chặn được cú đá của Ninh Dương.
Soạt!
Mọi người đều sững sờ, há hốc miệng kinh ngạc.
Thật quá kinh khủng!
Tên vô dụng, con chó hoang trong mắt họ lại… có thể đỡ được đòn của Ninh Dương!
Người kinh ngạc nhất chính là Ninh Dương.
Lúc này, anh ta trợn tròn mắt, trên người tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
Đòn này của anh ta lại không hề gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào cho Tiêu Chính Văn!
Không, nói chính xác hơn là… hoàn toàn tấn công vô ích!
Chiêu thức này của anh ta đã bị đối phương nhìn thấu.
Vì vậy, đối phương mới có thể dễ dàng chặn đòn như vậy.
Không chỉ vậy, còn có một kết luận khiến Ninh Dương cả người run rẩy, lông tơ dựng đứng…
Đó chính là thực lực của Tiêu Chính Văn còn vượt xa anh ta!
Ninh Dương lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách với Tiêu Chính Văn, sắc mặt lạnh băng, căng thẳng nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn: “Mày… thật sự có thể chặn được đòn của tao! Mày không phải là một lính giải ngũ bình thường, sức mạnh của mày ít nhất cũng bằng của tao! Mày cũng là binh vương cấp bốn sao ư? Thậm chí mày còn có thể là quân vương! Tiêu Chính Văn, rốt cuộc mày là ai? Sao lại có sức mạnh như vậy?”
Lần này, trong đầu Ninh Dương xuất hiện hàng nghìn khả năng, thậm chí còn mơ hồ đoán được Tiêu Chính Văn là một vị quân vương!
Quân vương!
Đó là con át chủ bài của cả ba quân!
Không phải binh vương nào cũng có thể so sánh với nhân vật này!
Nhân vật này được chọn ra từ mười mấy binh vương của ba quân.
Nhưng…
Không phải vậy chứ!
Tiêu Chính Văn chẳng phải là con chó hoang nhà họ Tiêu sao?
Sao lại có thực lực như vậy?
Cho dù nhập ngũ năm năm thì cũng không thể đạt được thực lực như vậy trong thời gian ngắn ngủi đó được.
Lúc Ninh Dương đang nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn đã bước lên, đi từng bước về phía Ninh Dương, sát khí trên người như một thanh kiếm sắc bén, quét sạch không khí xung quanh!
Mỗi bước đi, Tiêu Chính Văn đều nói một câu, giống như hồi chuông báo tử của thần chết!
“Thân phận của tôi, anh không đủ tư cách để biết!”
“Binh vương cấp bốn sao rất mạnh à? Trong mắt tôi, chẳng qua cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!”
“Ninh Dương, nếu anh chỉ có chút thực lực như vậy thì cơn phẫn nộ tiếp theo đây của tôi anh không chịu nổi đâu!”
Ầm ầm ầm!
Sát khí trên người Tiêu Chính Văn giờ đây đã hoàn toàn phóng thích, chấn động cả bầu trời, kéo cả mưa gió ập đến trong trang viên nhà họ Ninh.
Toàn bộ bầu trời đêm đen kịt bị luồng sát khí của Tiêu Chính Văn xé nát thành từng mảnh.
Ninh Dương nhìn Tiêu Chính Văn đang từng bước đi về phía mình, ánh mắt lạnh lùng, tức giận gầm lên: “Tiêu Chính Văn! Mày thật ngông cuồng! Mày tưởng mình là ai chứ? Tao là binh vương cấp bốn sao đấy! Mày chết đi!”
Rầm!
Hai chân Ninh Dương giậm mạnh trên mặt đất, cả người nghiêng về phía trước, giống như một mũi tên sắc bén bắn ra, mang theo sức mạnh lớn, đấm vào ngực Tiêu Chính Văn.
Cú đấm này ai cũng có thể nhìn ra được nếu là người bình thường, cho dù là lính đặc chủng thì khi đối mặt với cú đấm này, nhất định cũng sẽ bị đấm vỡ tim mà chết!
Nhưng!
Ầm!
Cú đấm này của Ninh Dương dừng lại khi chỉ cách Tiêu Chính Văn một khoảng ngắn.
Trước sự kinh hãi của mọi người, động tác của Tiêu Chính Văn càng nhanh hơn, đá thẳng vào ngực và bụng của Ninh Dương.
Hự!
Hai mắt Ninh Dương trợn ngược, tròng mắt lập tức đỏ ngầu như sắp trào ra khỏi hốc mắt, phun ra một ngụm máu đỏ thẫm!
Sau đó, cả người bay ngược về phía sau, giống như một quả pháo nổ tung, vạch ra một vòng cung trên không trung, bay thẳng xuống khán đài phía sau sân khấu.
Tiếp theo, đèn trên khán đài dưới sân khấu đổ ập xuống, phát ra âm thanh ầm ầm, tóe ra tia lửa điện, rơi lên người Ninh Dương!
Trong chốc lát,
Toàn thể mọi người chết lặng!
“…”
Tất cả đều hóa đá, trợn tròn mắt há hốc mồm, đứng yên bất động!
Khoảnh khắc đó, dường như thời gian và không gian đều ngừng lại.
Tất cả mọi người đều không dám hít thở, chỉ sợ tiếng thở của mình sẽ gây ra họa diệt thân!
Sau đó, trong tầm mắt của mọi người, Tiêu Chính Văn bước từng bước mạnh mẽ về phía sân khấu.
Lúc này, bốn hàng binh lính cầm súng trước mặt đã toát hết mồ hôi hột, ngay cả tay cầm súng cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
Người đàn ông trước mắt thật đáng sợ!
Ngay cả binh vương cấp bốn sao cũng bị đá bay!
“Không được đến gần! Nếu không, chúng tôi sẽ nổ súng!”
“Dừng lại! Lập tức dừng lại!”
“Cảnh cáo cuối cùng! Nếu không sẽ bắn!”
Đám binh lính giận dữ quát lớn để củng cố lòng can đảm của mình.
Nhưng những binh lính do Hàn Lợi Dân dẫn tới lại lập tức lao tới đối đầu với bọn họ.
Bọn họ mở đường phía trước cho Tiêu Chính Văn, tạo thành hình mũi kiếm.
Binh lính của Ninh Dương lần lượt né tránh, kéo dài khoảng cách, tạo thế đối đầu.
Còn Tiêu Chính Văn nhảy bật lên, tiếp đất một cách vững vàng trên sân khấu, nhìn Ninh Kỳ Nhi chết lặng trước mặt.
Ngay lúc đó, luồng gió mạnh thổi vào!
Toàn thân Ninh Kỳ Nhi run rẩy, nhìn Tiêu Chính Văn cao lớn trước mắt, giống như quỷ thần.
Một vầng trăng máu treo trên bầu trời phía sau Tiêu Chính Văn, không khí tràn ngập sự đáng sợ.
Bịch!
Cuối cùng Ninh Kỳ Nhi cũng không chịu nổi sát khí trên người Tiêu Chính Văn nữa, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, toàn thân run rẩy, đến lông mi cũng lay động!
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Ninh Kỳ Nhi đang quỳ trên mặt đất, đi qua người cô ta, từng bước đi về phía Khương Vy Nhan và Na Na đang bị xích cổ.
Hai tên binh lính đang cầm dây dích còn muốn tấn công Tiêu Chính Văn, nhưng trong tích tắc, Tiêu Chính Văn đã đá chúng ngã phịch xuống đất, ngực và bụng bê bết máu, chết ngay lập tức!
Sau đó, dưới ánh đèn sân khấu, Tiêu Chính Văn từ từ quỳ một gối, nhẹ nhàng đưa tay cởi xích sắt trên cổ Khương Vy Nhan và Na Na.
Sợi xích sắt dính đầy máu, chiếc cổ mỏng manh của Khương Vu Nhan và Na Na bị cứa đến chảy máu.
Nhìn vết thương trên cổ hai mẹ con, cơn phẫn nộ trong lòng Tiêu Chính Văn đã bùng cháy đến cùng cực!
“Xin lỗi, anh đến muộn rồi”, Tiêu Chính Văn tự trách nói, nước mắt chảy dài.
Là một người đàn ông, anh vốn không nên khóc.
Nhưng Khương Vy Nhan và Na Na là vợ và con gái của anh!
Mặt Khương Vy Nhan đầy vết thương, dưới ánh đèn sân khấu, cô nâng bàn tay đẫm máu lên, nhẹ nhàng chạm vào má Tiêu Chính Văn, vẻ mặt cảm động, rơi nước mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Là anh, lại một lần nữa như một vị thần, xuất hiện trước mặt cô vào lúc cô tuyệt vọng nhất!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!