Chương 178: Chiến thần đích thân đến
Quân phục đặc chế của Bắc Lương!
Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào bộ quân phục trên người Tiêu Chính Văn!
Mặt trước có một con rồng với năm bộ móng vuốt, rồng bay lên trời, khí thế hừng hực uy nghiêm mạnh mẽ!
Mặt sau có huy hiệu của chiến khu Bắc Lương, được hàng nghìn người ngưỡng mộ và toàn dân yêu mến!
Đây là quân phục đặc chế cấp cao của tổng bộ chiến khu Bắc Lương!
Tiêu Chính Văn lại là lãnh đạo cấp cao của tổng bộ chiến khu Bắc Lương sao?
Anh không đơn giản chỉ là một tên lính đã giải ngũ!
Gần như trong tích tắc, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi khí lạnh.
Bởi vì họ đã hiểu ra kẻ thù mà nhà họ Ninh phải đối mặt đêm nay là sự tồn tại như thế nào!
Lãnh đạo cấp cao của tổng bộ chiến khu Bắc Lương!
Vẻ mặt Ninh Dương căng thẳng, nhìn chằm chằm vào bộ quân phục trên người Tiêu Chính Văn, tức giận gầm lên: “Không thể nào? Tuyệt đối không thể nào! Bộ quân phục này của mày là giả! Là giả! Ba mươi nghìn binh lính sư đoàn Hổ Lang Bắc Lương bên ngoài cũng là giả!”
Ninh Dương không tin, trong lòng nảy sinh cảm giác kháng cự.
Nhưng anh ta càng kháng cự thì nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn!
Bởi vì, anh ta biết rõ rằng, sát khí trên người ba mươi nghìn binh lính sư đoàn Hổ Lang Bắc Lương đang canh giữ bên ngoài tuyệt đối không phải là giả!
Bọn họ thật sự là binh lính!
Hơn nữa ở Hoa Quốc, không có người nào dám giả mạo cờ của vua Bắc Lương!
Đó là tội chết!
Tội chết tru di cửu tộc!
Cho dù Ninh Dương cố giãy giụa đi chăng nữa thì sự thật vẫn ở ngay trước mắt, anh ta không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận!
Đột nhiên!
Anh ta cau mày, khuôn mặt dữ tợn, tay bỗng rút ra một khẩu súng từ bên hông chĩa vào Tiêu Chính Văn, hai mắt đỏ ngầu vẻ mặt phẫn nộ gào lên: “Tiêu Chính Văn, tao không tin! Tao không tin mày là nhân vật cấp cao của tổng bộ chiến khu Bắc Lương, nói cho tao biết, rốt cuộc mày là ai? Nếu không, bây giờ tao bắn chết mày!”
Mọi người ngơ ngác!
Tất cả mọi người đều hét lên!
Ninh Dương điên rồi!
Đối mặt với một nhân vật cấp cao đến từ tổng bộ chiến khu Bắc Lương, vậy mà anh ta lại dám rút súng, đây là tội chết đấy!
Cùng lúc đó, ba nghìn cận vệ do Ninh Dương đưa đến đã sớm buông vũ khí xuống với vẻ mặt lo lắng căng thẳng khi nhìn thấy ba mươi nghìn binh lính sư đoàn Hổ Lang Bắc Lương tập kết ở bên ngoài trang viên.
Bọn họ biết, nếu như đêm nay bọn họ chống cự thì nhất định sẽ không còn đường sống, thậm chí có thể liên lụy đến người nhà!
Cho nên, bọn họ từ bỏ việc kháng cự, ném mũ và áo giáp, nhao nhao ôm đầu ngồi xổm, hoặc ngồi phịch xuống đất.
Gần như ngay lập tức, mười nghìn binh lính của Hàn Lợi Dân nhanh chóng bước tới, ba người vây lấy một người, toàn bộ đều bị bắt!
Mà lúc này, trên sân khấu chỉ còn lại một mình Ninh Dương đang liều chết đấu tranh một lần cuối cùng.
Anh ta không cam tâm!
Buổi tiệc nhậm chức thiếu tá của mình, vậy mà lại biến thành như thế này!
Một con chó hoang nhà họ Tiêu từ đầu đến cuối đều bị anh ta xem thường, thậm chí không thèm nhìn thẳng, vậy mà lại trở mình biến thành lãnh đạo cấp cao của tổng bộ chiến khu Bắc Lương!
Sự thay đổi này khiến tâm lý Ninh Dương mất cân bằng!
“Nói cho tao biết! Rốt cuộc mày là ai?”
Ninh Dương gầm lên một tiếng, giơ tay bóp cò!
Bằng bằng bằng!
Đột nhiên ba tiếng súng vang lên trong trang viên nhà họ Ninh.
“A a a! Tiêu Chính Văn, cẩn thận”, khoảnh khắc Khương Vy Nhan nhìn thấy Ninh Dương phát điên bắn súng, toàn thân cô hết sức căng thẳng, trợn tròn hai mắt hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Lúc đó Hàn Lợi Dân ở dưới sân khấu cũng kinh hãi trợn tròn mắt, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ, xong rồi!
Anh ta tức giận mắng Ninh Dương: “Ninh Dương, cậu điên rồi, anh ấy là…”
Thế nhưng, Tiêu Chính Văn giơ tay lên, anh vẫn đứng ở đó không hề bị tổn hại một sợi tóc nào.
Ba viên đạn, tất cả đều bắn vào trước chân Tiêu Chính Văn, xuyên qua tấm ván, mạt gỗ bắn văng tung tóe!
Ninh Dương tức giận thở hổn hét rống lên: “Nói! Mày là ai?”
Tiêu Chính Văn nhướng mày, khóe mắt lóe ra luồng sát khí nói: “Anh là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng dám chĩa súng bắn về phía tôi! Ninh Dương, anh nóng lòng muốn biết tôi là ai đến như vậy? Chẳng phải chứng tỏ anh đã sợ rồi sao?”
Ninh Dương cau mày, lạnh lùng nói: “Tao mà sợ ư? Nực cười! Từ trước đến nay Ninh Dương tao không bao giờ giết người không rõ danh tính”.
Tiêu Chính Văn lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nói: “Dù tôi là ai thì đêm nay, nhà họ Ninh nhất định phải diệt vong”.
“Nói bậy, mày nói nhà họ Ninh diệt vong thì sẽ bị diệt vong sao? Nhà họ Ninh của tao là bá chủ của Tu Hà, doanh nghiệp hợp tác với nhà họ Ninh đều là thế gia giàu có, có hơn trăm doanh nghiệp”, Ninh Dương tức giận gào lên, sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.
“Vậy sao? Vậy bây giờ anh xem lại đi”, Tiêu Chính Văn cười nhạt nói, khóe miệng nhếch lên một đường cong lạnh toát khiến lòng người run sợ.
Đột nhiên!
Từ cổng lớn,một nhóm gần bốn mươi người mặc vest, đi vào dưới sự bảo vệ của binh lính, bước thẳng về phía trước!
Dẫn đầu là Lý Trường Thắng – người giàu nhất Tu Hà
Mà phía sau ông ta, tất cả bọn họ đều là những người đứng đầu của các doanh nghiệp hàng đầu tại Tu Hà và các thế gia giàu có!
Lúc này, thậm chí có vài người bước ra từ trong góc, đứng sau lưng Lý Trường Thắng.
Cảnh tượng này khiến những người không biết rõ tình hình đều hết sức kinh hãi.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Trường Thắng đang làm gì thế?
Lý Trường Thắng liếc nhìn Tiêu Chính Văn trước, sau đó nhìn Ninh Dương với ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ninh Dương! Tôi đại diện hơn năm mươi doanh nghiệp và thế gia ở Tu Hà, bây giờ chính thức tuyên bố chấm dứt mọi hợp tác với nhà họ Ninh! Từ bây giờ trở đi, nhà họ Ninh cũng bị loại bỏ tư cách thành viên của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà, cũng không nhận được sự ưu ái đặc biệt của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà nữa”.
Mỗi một câu nói của Lý Trường Thắng đều khiến mọi người cảm thấy ớn lạnh.
“Trời ạ, nhà họ Ninh bị đuổi khỏi hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà rồi!”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đột ngột như vậy? Đám người này đều là ông chủ của những doanh nghiệp đứng đầu Tu Hà và các thế gia giàu có mà…”
“Xong rồi! Đêm nay chắc chắn nhà họ Ninh bị hủy diệt rồi!”
Bỗng chốc, đám người xung quanh hết sức kích động, mặt đối mặt bàn luận sôi nổi.
Mà trên sân khấu, Ninh Dương kích động, sắc mặt hoảng sợ, ánh mắt gay gắt, hung ác nhìn Lý Trường Thắng dưới sân khấu, chĩa súng vào ông ta rồi hét lớn: “Lý Trường Thắng, ông nói cái gì? Ông nói lại một lần nữa xem!”
Bỗng chốc!
Những binh lính đứng trước Lý Trường Thắng lập tức giơ cao lá chắn phòng vệ và súng lên, họng súng đều chĩa về phía Ninh Dương.
Áo sơ mi trắng trên người Ninh Dương đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn.
Ninh Dương nhướng mày, nhìn những điểm đỏ trên người, lại liếc nhìn đám cận vệ đã từng đầu quân dưới trướng mình, phát ra tiếng cười bi thảm, rất không cam tâm nói: “Sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy? Tôi là thiếu tá đấy, đêm nay là bữa tiệc nhậm chức thiếu tá của tôi, các người ai dám bắn tôi? Ai dám?”
“Tôi dám!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!