Chương 224: Tề Phong nôn nóng
Ngày hôm sau, ở công ty Thuỵ Phong.
Một cô trợ lý có thân hình nóng bỏng đang bước đi trên đôi giày cao gót, vội vã lao vào văn phòng tổng giám đốc của Tề Phong, thở hổn hển thốt lên: “Tổng giám đốc Tề, xảy ra chuyện rồi…”
Tề Phong đang ngồi trên ghế sofa gọi điện với mẹ, thấy trợ lý hoảng hốt xông vào liền nhăn mặt, cúp điện thoại rồi hỏi: “Chuyện gì, sao lại hoảng hốt như vậy chứ?”
Cô trợ lý cúi người chín mươi độ, để lộ thân hình đầy đặn ra trước mặt Tề Phong, õng ẹo nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Tề, chiều qua trưởng phòng Lý đã bị người của viện kiểm sát dẫn đi với tội danh tham ô!”
“Gì cơ? Lý Sóc bị bắt rồi? Sao giờ cô mới nói cho tôi biết?”
Tề Phong kích động đứng bật dậy, đầy vẻ kinh ngạc.
Sao Lý Sóc lại bị bắt?
Em vợ hắn chẳng phải là cục trưởng Tôn – Tôn Cường ở Cục giám sát chất lượng sao?
“Tổng giám đốc Tề, tôi cũng không biết, lô vật liệu của chúng ta vẫn đang nằm trong tay trưởng phòng Lý, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”, cô trợ lý nũng nịu bĩu môi hỏi.
Tề Phong đi qua đi lại trong phòng rồi nói: “Tôi sẽ đích thân sẽ tới Cục giám sát chất lượng tìm cục trưởng Tôn hỏi thử”.
Nói xong, Tề Phong ra khỏi phòng, tự mình lái xe, dẫn theo trợ lý, còn đem theo quà đút lót, vội vội vàng vàng tới Cục giám sát chất lượng.
Lúc này, trong văn phòng của cục trưởng Cục giám sát chất lượng, Tôn Cường đang giải quyết công việc giấy tờ.
Thư ký gõ cửa đi vào, nói: “Thưa cục trưởng Tôn, bên ngoài có tổng giám đốc Tề – Tề Phong của công ty Thuỵ Phong muốn gặp anh”.
Tôn Cường nghe vậy liền ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Tề Phong? Là cậu chủ nhà họ Tề ở tỉnh đó sao?”
Thư ký gật đầu: “Vâng ạ”.
Tôn Cường chợt thấy đau đầu, khuôn mặt trông rất kỳ lạ, hắn lẩm bẩm: “Giờ cậu ta tới tìm mình làm gì vậy? Là vì vụ của Lý Sóc sao?”
Ngẫm nghĩ một lát, Tôn Cường nói: “Nói tôi không có ở đây, tạm thời không gặp khách”.
Tôn Cường cũng biết, nếu giờ mình đi gặp Tề Phong thì nói không chừng sẽ gặp phải phiền phức không đáng có.
Suy cho cùng, Tề Phong vẫn là cậu chủ nhà họ Tề ở tỉnh!
Trong tỉnh, tuy nhà họ Tề chỉ là gia tộc hạng hai nhưng về thực lực toàn diện thì ở Tu Hà, không gia tộc hạng hai nào có thể so bì được!
Thậm chí những thế gia hạng nhất ở Tu Hà còn phải kính nể nhà họ Tề!
Hắn chỉ là cục trưởng nho nhỏ của Cục giám sát chất lượng, thật sự không đối phó được Tề Phong.
“Vâng, cục trưởng Tôn”.
Thư ký đáp lời, lui ra khỏi văn phòng.
Do dự một lát, Tôn Cường lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Tiêu Chính Văn, cực kỳ cung kính cười nịnh bợ, hỏi dò: “Anh Tiêu, vừa nãy Tề Phong của công ty Thuỵ Phong tới Cục giám sát chất lượng muốn gặp tôi, tạm thời tôi nói dối là không có mặt ở đây, anh bảo tôi có nên gặp cậu ta không?”
Tiêu Chính Văn đang trên đường tới tập đoàn Đỗ Thị làm việc liền trả lời: “Anh gặp đi, xem xem anh ta muốn làm gì”.
“Được được, tôi nghe lời anh Tiêu”.
Tôn Cường đợi Tiêu Chính Văn cúp máy rồi mới dám cúp, sau đó vội vàng đứng lên chạy ra ngoài.
Ở khu vực lễ tân, thư ký đang cười xòa xin lỗi Tề Phong: “Tổng giám đốc Tề, thật xin lỗi, bây giờ cục trưởng Tôn không có ở đây, anh quay lại sau nhé”.
Tề Phong nghe xong liền cau mày, hỏi ngược lại: “Không có đây sao? Tôi nghĩ là cục trưởng Tôn không muốn gặp tôi thì đúng hơn nhỉ?”
Thư ký hơi lúng túng, đúng lúc này, Tôn Cường chạy ra, từ xa đã giơ tay cười nói: “Tổng giám đốc Tề, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi vừa mới về tới”.
Tề Phong thấy Tôn Cường xuất hiện cũng vội tiến lên, bắt tay cười nói: “Cục trưởng Tôn, chào anh, tôi là Tề Phong của công ty Thuỵ Phong”.
Tôn Cường nghe thấy thì khẽ gật đầu: “Dạo gần đây, tên của tổng giám đốc Tề cứ như sấm bên tai, ha ha, đi thôi, tới văn phòng tôi nói chuyện”.
Hai người mỉm cười, sau đó đi tới văn phòng của Tôn Cường.
Tôn Cường pha trà đưa cho Tề Phong, Tề Phong cười mỉm đưa hai tay nhận lấy.
Bầu không khí hơi gượng gạo, Tôn Cường cũng cười nói: “Tổng giám đốc Tề, cậu là người làm ăn, có chuyện gì thì cứ vào thẳng vấn đề đi, tôi đây cũng khá bận”.
Tề Phong giả bộ ho hai tiếng rồi cười đáp: “Cục trưởng Tề thật thẳng thắn, vậy được, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề”.
Dứt lời, Tề Phong bảo nữ trợ lý đưa quà cho cục trưởng Tôn rồi nói: “Cục trưởng Tôn, đây là linh chi đỏ trăm năm tôi mang từ tỉnh tới, có tác dụng tăng cường dương khí, giúp kéo dài tuổi thọ”.
Cục trưởng Tôn mỉm cười nhưng không nhận lấy, nói: “Tổng giám đốc Tề khách sáo rồi, nhưng ở đơn vị chúng tôi có quy định, không thể lén lút nhận quà của nhân viên liên quan, mong cậu đem về giùm”.
Tề Phong sững sờ, cũng không tức giận mà cười mỉm, bảo trợ lý lấy lại rồi xin lỗi: “Là do tôi đường đột rồi, mong cục trưởng Tôn đừng trách. Vậy tôi cũng nói thẳng, chuyện là thế này, sáng nay tôi nhận được tin trưởng phòng Lý – Lý Sóc của đơn vị anh bị người của viện kiểm sát dẫn đi rồi?”
Cục trưởng Tôn nhăn mặt, mắt loé lên tia sáng, nói: “Đúng vậy, bởi vì trưởng phòng Lý đã vi phạm một vài nguyên tắc nên bị đưa đi điều tra rồi, tổng giám đốc Tề hỏi chuyện này để làm gì?”
“À, là như này, cục trưởng Tôn, công ty chúng tôi có một lô vật liệu đã được trưởng phòng Lý kiểm tra, mà giờ trưởng phòng Lý bị đưa đi rồi thì có ảnh hưởng tới bản báo cáo kiểm tra chất lượng lô vật liệu của chúng tôi hay không?”, Tề Phong hỏi.
Tôn Cường suy nghĩ, đáp: “Chuyện tổng giám đốc Tề lo lắng cũng không sai, giờ bên trên gửi thông báo xuống, mọi doanh nghiệp và nhà máy từng do Lý Sóc phụ trách kiểm tra đều phải kiểm tra lại một lượt, mong tổng giám đốc Tề thứ lỗi, suy cho cùng thì ai cũng không muốn xảy ra chuyện như này”.
Nghe vậy!
Tề Phong nhíu mày nhưng vẫn giữ nụ cười như cũ, nói: “Nên như vậy, nên như vậy”.
Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Tôn Cường đã tiễn Tề Phong ra về với vẻ mặt hơi khó coi.
Tề Phong lạnh lùng ra khỏi Cục giám sát chất lượng.
Cô trợ lý ở bên cạnh hỏi: “Tổng giám đốc Tề, lô vật liệu của chúng ta nếu kiểm tra thêm lần nữa thì phải làm sao đây? Ban đầu, lô vật liệu này đều là hàng loại hai dùng giá thấp để thu mua từ các nhà máy lớn… Nếu kiểm tra lần nữa thì không xảy ra vấn đề gì đấy chứ? Hơn nữa, xem ra cục trưởng Tôn đó hình như đang rất khó xử. Không phải anh bảo anh ta là em vợ của trưởng phòng Lý sao, giờ trưởng phòng Lý gặp chuyện mà anh ta lại không quan tâm vậy…”.
Mặt Tề Phong u ám nói: “Chúng ta về trước đã, rồi bàn bạc chuyện này kỹ hơn!”
Nói xong, Tề Phong lạnh lùng bước lên xe.
Ở bên này, sau khi Tề Phong rời đi, Tôn Cường đã kể lại tất cả chuyện vừa nãy với Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang ở sảnh lớn của tập đoàn Đỗ Thị, nói vài câu đơn giản: “Được rồi, tôi biết rồi, những chuyện khác lát nữa anh nói với tôi là được”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!