Chương 300: Hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà
Ngay giây tiếp theo, ông ta không còn đứng vững nữa, quỳ rạp xuống đất!
Ôi trời ơi!
Vị vua thế giới ngầm Tu Hà – Thiên Gia Trịnh Thiên Thái đang thực sự cúi đầu rất khiêm tốn trước ông chủ Tiêu Chính Văn này!
Xong rồi, xong rồi!
Đổng Lực Hằng biết lần này mình chết chắc rồi!
Long Nhất lạnh lùng nói: “Ông chủ Đổng, không phải vừa rồi ông rất kiêu ngạo sao? Ông còn muốn phế bỏ hai chân của đại ca tôi cơ mà? Bây giờ ông cứ kiêu ngạo tiếp đi xem nào”.
Đổng Lực Hằng sợ đái ra quần, trán đầy mồ hôi lạnh!
“Cậu Long Nhất, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là do tôi hồ đồ, xin cậu hãy cẩn thận khẩu súng trong tay, đừng có bóp cò mà…”
Đổng Lực Hằng hoảng sợ, toàn thân run lẩy bẩy!
Nếu đối phương không cẩn thận, tính mạng của ông ta sẽ hoàn toàn chất dứt ở đây!
“Rầm!”
Ngay giây tiếp theo, Long Nhất thẳng tay túm lấy cổ áo của Đổng Lực Hằng, nhấc bổng ông ta lên, sau đó ném mạnh xuống đất!
Đổng Lực Hằng ngã xuống đất, gãy cả xương mũi, ngay cả răng cũng bị gãy hết, mặt mũi đầy máu!
“A, a, a! Mũi của tôi, răng của tôi!”
Đổng Lực Hằng hét lên.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã thản nhiên ngồi trên ghế của ông chủ, anh liếc nhìn Đổng Lực Hằng đang nằm dưới đất ôm chặt mũi và miệng, rút một điếu xì gà từ trong hộp xì gà ra rồi châm lửa, lạnh lùng hỏi: “Ông chủ Đổng, bây giờ tôi thu mua với giá hai mươi triệu tệ, ông đồng ý không?”
Cô trợ lý ở bên cạnh đã sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, cả người run lên!
Đổng Lực Hằng sững sờ, gào khóc hu hu: “Ông chủ Tiêu, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi. Cậu mua với giá hai mươi triệu tệ là lỗ chết tôi rồi! Cậu muốn cả nhà tôi đi làm ăn mày sao?”
“Im đi! Anh Tiêu đã bỏ ra hai mươi triệu tệ để mua lại nhà máy của ông đã là nhân từ lắm rồi! Đổng Lực Hằng, ông to gan thật đấy! Ông còn dám mặc cả à?”
Trịnh Thiên Thái gầm lên, trong mắt hiện lên sát khí!
Đổng Lực Hằng dập đầu kêu to: “Thiên Gia, tôi xin ông tha cho tôi, hai mươi triệu tệ, tôi thật sự không bán được…”
“Hừ!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ban nãy ông đưa ra giá một trăm triệu tệ, bắt ép mua bằng được. Bây giờ, tôi cũng chỉ dùng lại đúng cách của ông thôi, hai mươi triệu tệ, giá cuối cùng! Nếu ông không đồng ý, tôi cũng sẽ có cách để mua lại nhà máy của ông mà không tốn một xu nào!”
Dứt lời, Long Nhất lấy điện thoại di động ra, xem qua tài liệu rồi ném cho Đổng Lực Hằng, lạnh giọng nói: “Đổng Lực Hằng, năm năm qua ông ép người ta mua, ép người ta bán cũng nhiều thật đấy, hơn nữa còn sai mấy tên đàn em ông bồi dưỡng, đánh thương không ít người. Bao gồm cả nhà máy này của ông, toàn bộ đều bị nghi ngờ trốn thuế. Tổng số tội này đủ để khiến ông phải ngồi tù đến hết đời đấy!”
Đổng Lực Hằng nhìn tất cả chứng cứ thu thập được trong điện thoại di động, sắc mặt tái nhợt!
“Bịch, bịch, bịch!”
Giây tiếp theo, Đổng Lực Hằng dập đầu lia lịa, hét lên: “Ông chủ Tiêu, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Xin cậu tha cho tôi! Hai mươi triệu thì hai mươi triệu! Xin cậu hãy mua nhà máy của tôi đi!”
“Kí tên đi”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, hợp đồng đã được in lại, Đổng Lực Hằng không hề muốn nhưng cũng chỉ đành sợ hãi, ký tên của mình.
Vừa đặt bút xuống, Đổng Lực Hằng quỳ rạp xuống đất như bị ai rút hết sức lực.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đứng lên, nghiêm giọng nói: “Ban nãy ông nói có người muốn cạnh tranh giá với tôi, là ai?”
Đổng Lực Hằng vội vàng trả lời: “Đúng… là tập đoàn Đỗ Thị ở tỉnh. Họ đã trả tám mươi triệu tệ để mua lại nhà máy của tôi”.
“Tập đoàn Đỗ Thị? Được lắm! Đỗ Bá Đào, xem ra ông vẫn chưa rút ra được bài học cho chính mình”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng cười, sau đó đi thẳng ra khỏi nhà máy Thiên Tường!
Sau khi mua được nhà máy, Tiêu Chính Văn liền nói với Khương Vy Nhan rằng anh vừa mới mượn được nhà máy, rất nhanh thôi là có thể sản xuất vật liệu!
Tuy nhiên, do không đủ năng lực sản xuất nên phải mua thêm một lô thiết bị.
Đúng lúc này, Đổng Lực Hằng vừa ra khỏi bệnh viện liền nhận được cuộc gọi từ tập đoàn Đỗ Thị.
“Ông chủ Đổng, ông sao vậy? Không phải chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi sao? Tập đoàn Đỗ Thị chúng tôi sẽ mua lại nhà máy của ông với giá tám mươi triệu tệ. Sao ông lại bán với giá hai mươi triệu tệ? Ông bị dở hơi à?”
Đối phương rõ ràng cũng rất ngạc nhiên và tức giận!
“Tập đoàn Đỗ Thị? Chúng mày là cái thá gì chứ? Mẹ kiếp! Ông đây làm việc thì liên quan gì đến chúng mày? Nếu không tại vì chúng mày, ông đây bây giờ phải thảm hại đến mức này sao? Mẹ kiếp!”
Đổng Lực Hằng chửi bới vài câu rồi cúp điện thoại!
Tại phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đỗ Thị, một trợ lý nhìn cuộc gọi đã kết thúc, sắc mặt trầm xuống, hắn nói với Đỗ Bá Đào đang đứng trước cửa sổ lớn kiểu Pháp: “Chủ tịch Đỗ, chúng ta thất bại rồi ạ”.
Đỗ Bá Đào gật đầu, vẻ mặt thâm trầm, nói: “Vậy thì chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo đi! Tôi muốn nhà họ Khương ở Tu Hà phá sản hoàn toàn!”
Trợ lý đẩy gọng kính, nói: “Vâng, thưa chủ tịch Đỗ! Theo tin tức chúng ta nhận được, tuy nhà họ Khương mua nhà máy này, nhưng năng lực sản xuất không đủ, vẫn cần mua một lô thiết bị. Chúng ta có thể dùng một ít tiền và mạng lưới quan hệ, cũng như lực lượng của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà để chặn mọi đường đi nước bước của nhà họ Khương! Cắt đứt con đường thu mua thiết bị của công ty họ!”
“Ừ, cậu đi làm ngay! Nhanh lên!”
Đỗ Bá Đào lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, trợ lý gọi ngay cho Mạnh Hưng Hiền, người phụ trách của hiệp hội doanh nghiệp Tu Hà.
Lúc này, trong văn phòng của phó hội trưởng hiệp hội doanh nghiệp, Mạnh Hưng Hiền đang nói chuyện với một vài người bạn về kế hoạch kinh doanh tiếp theo của hiệp hội, đột nhiên nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin chào, tôi là Mạnh Hưng Hiền”.
Mạnh Hưng Hiền đứng dậy, đi sang một bên.
“Xin chào, phó hội trưởng Mạnh, tôi là Từ Khắc An, trợ lý của chủ tịch Đỗ Bá Đào thuộc tập đoàn Đỗ Thị”.
“Tập đoàn Đỗ Thị? Chào cậu, chào cậu, tôi có thể giúp gì cho cậu?”
Mạnh Hưng Hiền bỗng run lẩy bẩy, vui mừng ra mặt, lúc nói chuyện, ông ta còn vô thức khom người.
Đám bạn ở văn phòng nhìn thấy thái độ khiêm tốn của Mạnh Hưng Hiền mà thất thần.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!