Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Bất Bại – Tiêu Chính Văn (tác giả: Hắc Long)

Chương 342: Điều động đàn em

Soạt!

Nhiệt độ phòng bao dường như lập tức trở nên lạnh hơn!

Sắc mặt Trương Thế Đức cũng trở nên u ám.

Vô cùng kiêu ngạo!

Đây là lần đầu tiên kể từ khi ra ngoài xã hội, có người dám nói như vậy ngay trước mặt Trương Thế Đức.

Trước đây đều là Trương Thế Đức dạy bảo người khác, khiến người khác tan cửa nát nhà!

Vậy mà hôm nay lại có một thằng ranh con coi thường ông ta như thế, còn lớn tiếng nói muốn đánh ông ta!

Mặt Đỗ Tình Tuyết cũng tối sầm lại, hít sâu vào một hơi khí lạnh, đưa mắt nhìn Tiêu Chính Văn rồi nói: “Anh tự mình giải quyết, đừng để xảy ra án mạng!”

Nói xong, Đỗ Tình Tuyết đứng dậy, đi thẳng đến bên ô cửa sổ, xoay lưng lại với phòng bao.

Cô ta cũng không biết tại sao bản thân lại tin tưởng Tiêu Chính Văn đến thế, có lẽ do khi nãy ở dưới gầm bàn được anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay, điều này khiến cô ta làm thấy rất yên tâm!

Trương Thế Đức nhếch mép cười khẩy, mắt trợn tròn vô cùng nham hiểm liếc xéo Tiêu Chính Văn, hắng giọng nói: “Nhóc con, tôi nghe tổng giám đốc Lưu nói cậu rất lợi hại, hôm nay gặp rồi mới thấy quả nhiên cũng có chút thú vị! Chỉ là tôi không biết cậu ngạo mạn như thế liệu có thể sống sót mà đi ra khỏi căn phòng này được hay không!”

Khuôn mặt Tiêu Chính Văn không chút biểu cảm, cầm đôi đũa bạc và dao nĩa trong tay, trên người dần dần bộc phát ra khí thế bá đạo lạnh lùng!

Anh cau mày, trong đáy mắt loé lên sát khí bén nhọn, khoé miệng khẽ nhếch lên để lộ ra nụ cười giống như đến từ địa ngục, nói: “Tôi cảm thấy tôi có khả năng đấy, nhưng ông và đám đàn em của mình thì chưa chắc có thể bước ra khỏi căn phòng này đâu!”

Nói xong!

Con dao và nĩa bạc trong tay Tiêu Chính Văn liền loé sáng, nhanh như cắt cắm thẳng vào cánh tay của Trương Thế Đức!

Phập!

Máu bắn tung tóe!

Trương Thế Đức vẫn chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay đã truyền đến cảm giác đau đớn, trong nháy mắt đã bị máu tươi nhuốm đỏ!

Ông ta ôm lấy tay mình, nhanh chóng lùi lại phía sau, cả gương mặt đã trở nên u ám, phẫn nộ gào lên: “Mẹ nhà mày! Mày dám ra tay với tao? Giết chết hắn cho tao! Băm vằm chân tay của hắn!”

Động tác của Tiêu Chính Văn quá nhanh, đến mức tám tên đàn em của Trương Thế Đức đang đứng bên trong phòng bao cũng không kịp phản ứng, toàn bộ đều ngơ ngác nhìn Trương Thế Đức!

Đây cũng là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy đại ca của mình nhếch nhác như vậy!

Nhìn sang thanh niên trẻ đang ngồi trên ghế, khí thế mạnh mẽ, tựa như con rồng lớn!

“Mẹ kiếp, còn ngây ra đấy làm gì? Xông lên cho tao! Giết chết hắn!”

Trương Thế Đức gào lên, lửa giận ngút trời!

Đám vệ sĩ này cũng nhanh chóng phản ứng lại, giơ nắm đấm lên xông về phía Tiêu Chính Văn!

Đây rõ ràng là một trò đùa!

Đường chủ của Hắc Long Đường bị thương ngay trước mắt bọn chúng!

Là do bọn chúng thất trách, nếu sau này truy cứu thì chắc chắn bọn chúng sẽ không thoát tội!

Thậm chí còn có thể bị đánh gãy tay gãy chân!

Lúc này Tiêu Chính Văn vẫn điềm nhiên ngồi tại chỗ cũ, không chút hoang mang liếc mắt nhìn cả đám người đang xông về phía mình!

Một gã đàn ông vạm vỡ trong số đó đã lao đến ngay sát, giơ nắm đấm mang theo uy thế khủng khiếp nhắm thẳng vào mặt Tiêu Chính Văn!

Nhưng!

Tiêu Chính Văn giơ tay lên, dễ dàng tóm lấy nắm đấm to lớn kia, sau đó khẽ dùng lực, rắc vài tiếng, thế là chỉ còn lại tiếng kêu như heo bị chọc tiết của tên vệ sĩ.

Cánh tay của tên đó đã bị bẻ gãy, hắn đau đớn nằm lăn lộn dưới đất!

Một giây sau!

Tiêu Chính Văn lại tiếp tục ra tay, mạnh mẽ vô biên, nhanh như sét đánh, tên vệ sĩ thứ hai xông đến, vẫn chưa kịp nhìn rõ trước mắt xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm lại, rắc một tiếng!

Tên thứ ba!

Gãy bả vai!

Tên thứ tư!

Gãy bả vai!

Tên thứ năm!

Tám tên vệ sĩ cao to lực lưỡng nằm la liệt dưới đất chỉ trong nháy mắt, kêu gào lăn lộn thảm thiết!

Tất cả xảy ra quá đột ngột!

Từ đầu tới cuối không mất đến nửa phút!

Ngay cả hai tên vệ sĩ cấp binh vương cũng bị đánh gãy tay chỉ trong chốc lát, đồng thời bị đá văng ra ngoài, đập vào một dãy ghế, đau đớn không thôi!

Sắc mặt Trương Thế Đức trở nên u ám, khoé mắt híp lại, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng vào Tiêu Chính Văn, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ như thế từ trên cơ thể một con người, một loại uy hiếp chết chóc cứ thế nảy sinh!

Ông ta liều mạng gào lên: “Mẹ nó! Mày có biết tao là ai không? Tao là Đường chủ của Hắc Long Đường! Mày dám ra tay với người của tao, mày…”

Ông ta vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã xoay người lại, ánh mắt ghê rợn, thoắt cái đã đứng trước mặt ông ta, tóm chặt lấy cổ rồi nhấc bổng cả người ông ta lên!

“Tôi hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu xem ông là ai! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, tôi là vệ sĩ thân cận của tổng giám đốc Đỗ, sự an toàn của cô ấy chính là trách nhiệm của tôi! Nếu ông dám có ý đồ xấu với tổng giám đốc Đỗ thì xin lỗi nhé, tôi không ngại giết ông ngay bây giờ luôn đâu!”

Bên trong giọng nói của Tiêu Chính Văn còn mang theo sát khí lạnh tanh, dù là kẻ đã lăn lộn mười mấy năm cuộc đời như Trương Thế Đức, lúc này cũng cảm thấy ớn lạnh đến thấu xương!

Đây chính là hơi thở của chết chóc!

Ông ta run lẩy bẩy, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, căn bản không thể thở nổi!

Bịch một tiếng!

Tiêu Chính Văn thả tay ra, Trương Thế Đức ngã xuống đất, ôm lấy cổ mình, ho dữ dội!

“Cút! Nếu như để tôi nhìn thấy các người thêm lần nữa thì tôi sẽ vặn cổ hết cả lũ!”

Tiêu Chính Văn gầm lên, anh biết đối phó với loại người như này thì buộc phải khiến bọn chúng hoàn toàn kinh sợ, nếu không bọn chúng sẽ không chịu để yên!

“Được! Mày giỏi lắm! Bọn tao đi!”

Trương Thế Đức ôm lấy cánh tay máu me be bét, vô cùng phẫn nộ và oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn, dường như muốn ghi nhớ thật kỹ gương mặt này!

Sau đó, chín người bọn chúng giống như chó nhà có tang, hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi phòng bao!

“Tổng giám đốc Đỗ, giải quyết như vậy, cô có hài lòng không?”

Tiêu Chính Văn nhún vai hỏi.

Lúc này Đỗ Tình Tuyết mới quay đầu lại, gương mặt mang theo sự vui mừng và nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi lo lắng cất lời: “Anh làm như thế là đã đắc tội với Trương Thế Đức rồi, bọn họ nhất định sẽ không chịu bỏ qua đâu”.

Tiêu Chính Văn bình thản bật cười, nói: “Không sao, có tôi ở đây”.

Nghe vậy, Đỗ Tình Tuyết sững sờ, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn, trong lòng chợt có một cảm giác an toàn và ấm áp không gì diễn tả nổi…

Người đàn ông này sao lại khiến mình mê đắm đến vậy chứ?

 

Không không không!

Anh ấy đã kết hôn rồi, anh ấy có vợ và con rồi!

Đỗ Tình Tuyết, mày đang nghĩ linh tinh cái gì thế?

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận