Chương 41: Chủ soái Bắc Lương!
“Bịch bịch bịch!”
Trong nháy mắt, bốn tên bảo tên bảo vệ tay cầm súng ống vội vàng lao tới, họng súng của họ đồng loạt nhắm thẳng vào Tiêu Chính Văn!
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người sợ hãi, tránh ra xa vì sợ bị vạ lây!
Tiểu đội trưởng dẫn đầu là một sĩ quan cấp hai, mặc quân phục màu xanh lá sẫm, đi giày chiến đấu. Sắc mặt anh ta u ám lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, anh ta cầm lấy hai thiệp mời trong tay Ngô Khoan Nghiệp rồi so sánh chúng cẩn thận!
“Dám làm giả thiệp mời, đây là tội chết!”, đội trưởng
Chương tức giận mắng!
Những người khác trong nhà họ Khương nghe thấy lời này, sợ tới mức hai chân mềm nhũn ra, trong lòng họ càng căm ghét Tiêu Chính Văn hơn!
“Xong rồi, xong rồi, là tội chết đó, trời đất ơi!”
“Đều tại Tiêu Chính Văn! Sao hắn có thể làm ra chuyện như vậy chứ! Chúng ta sẽ không chết thật đâu nhỉ?”
“Người đâu! Bắt giữ ba người bọn họ và tất cả những người trong sảnh tiệc có loại thiệp mời như thế này lại!”, đội trưởng
Chương nghiêm nghị ra lệnh!
“Bịch bịch bịch!”
Ngay lập tức, hơn mười tên bảo bảo vệ cầm súng ống từ xa chạy tới, nhanh chóng khống chế tất cả những người khác thuộc nhà họ Khương đang cầm loại thiệp mời này!
Đột nhiên, tiếng kêu ca, oán hận vang lên khắp nơi!
“A, đừng bắt chúng tôi! Chúng tôi không muốn chết!”
“Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi hết, là hắn, chính là Tiêu Chính Văn làm giả! Là hắn đưa thiệp mời cho chúng tôi! Chúng tôi không vào dự tiệc nữa cũng không được sao?”
“Đúng đấy! Các anh đừng có mà bắt nhầm người đó! Tiêu Chính Văn, đều tại mày! Mẹ cái thằng trời đánh này!”
Đúng lúc này, hơn chục người nhà họ Khương nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn với ánh mắt thù hằn, hận không thể ngay lập tức giết chết anh!
Từ Phân cũng tức phát run người, nhưng bị mấy tên bảo vệ tay cầm súng ống khống chế, vẻ mặt bà ta tràn đầy khiếp sợ, chỉ vào Tiêu Chính Văn mà gào thét: “Đều tại mày! Cái đồ sao chổi nhà mày! Sao mày không đi chết đi!”
Khương Thần cũng hoảng sợ không thôi, cậu ta bắt đầu cầu xin: “Đội trưởng, chuyện này thật sự không liên quan gì đến chúng tôi cả! Là anh ta làm đấy! Các anh muốn bắt thì bắt anh ta ấy! Cùng lắm thì chúng tôi không dự tiệc nữa… Tôi xin các anh đấy, thả chúng tôi ra đi”.
Dứt lời, Khương Thần còn quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng, khóc lóc kể khổ.
Cảnh tượng kịch liệt như vậy khiến những nhân vật hàng đầu ở Tu Hà đang đứng xung quanh đều lạnh lùng cười, xem chuyện cười của nhà họ Khương.
Gương mặt ông cụ Khương cũng tràn đầy vẻ xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống!
Quá mất mặt!
Quá nhục nhã!
Lão năm nay đã hơn bảy mươi lăm tuổi, mà hôm nay chắc chắn là khoảng thời gian đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời của lão!
Nhưng Tiêu Chính Văn ngược lại không nhanh không chậm, thái độ hết sức đúng mực, anh nói với đội trưởng
Chương: “Thiệp mời có phải là hàng giả hay không? Theo tôi, tốt nhất là anh nên đi hỏi cấp trên!”
Tiêu Chính Văn cũng bắt đầu tức giận!
Anh tham gia bữa tiệc tối nay hoàn toàn là vì nể mặt Hàn Lợi Dân!
Anh đường đường là chủ soái Bắc Lương!
Cho dù là Tứ lão Long Các mời anh, họ cũng phải đích thân đến mời!
Đội trưởng
Chương nọ lập tức nhíu chặt mày, sợ lại xảy ra những phiền phức không cần thiết, lạnh lùng “Hừ” một tiếng: “Được lắm! Nếu anh đã nhất quyết không nhận, vậy thì tôi sẽ khiến anh phải tâm phục khẩu phục!”
Dứt lời, đội trưởng
Chương lập tức gọi điện cho cấp trên đang ở sảnh tiệc chính qua điện thoại vệ tinh!
“Cái gì? Vâng, vâng, vâng! Thuộc hạ biết rồi ạ!”
Ngay sau đó, vẻ mặt của đội trưởng
Chương hoàn toàn thay đổi, kinh hãi cúp điện thoại, anh ta không ngừng nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn!
Ngô Khoan Nghiệp cười nịnh nọt nói: “Đội trưởng, anh không thể dễ dàng bỏ qua cho tên này được! Anh ta dám làm giả thiệp mời, nhất định phải nghiêm trị! Tốt nhất là bắt hết cả nhà anh ta! Kết án tử hình!”
Bốp!
Đội trưởng
Chương nọ lập tức quay lại, tức giận vả vào mặt Ngô Khoan Nghiệp một cái thật mạnh, anh ta gào lên: “Mẹ chứ! Thiệp mời giả cái gì? Trên tay anh Tiêu là thiệp mời đặc biệt! Còn cao quý hơn thiệp mời trên tay cậu nhiều đấy!”
Xì xào, xì xào!
Những nhân vật nổi tiếng ở Tu Hà đang có mặt tại bữa tiệc đều sửng sốt, kinh ngạc!
Cái gì cơ?
Thiệp mời đặc biệt!
Ngô Khoan Nghiệp càng thêm bối rối, cậu ta nghi ngờ nhìn về phía đội trưởng
Chương, rồi lắc đầu: “Không thể nào! Đội trưởng, chắc anh nghe nhầm rồi! Loại chó hoang như anh ta sao có thể nhận được thiệp mời đặc biệt chứ! Tuyệt đối không thể nào!”
Bịch!
Đội trưởng
Chương nọ tiến lên, thẳng chân đá vào người Ngô Khoan Nghiệp khiến cậu ta bay ra ba mét, sau đó ngã mạnh xuống đất. Đội trưởng
Chương rút súng khỏi thắt lưng, mặt mày trịch thượng nhìn xuống Ngô Khoan Nghiệp từ trên cao, lạnh lùng nói: “Cậu đang chất vấn tôi hay là chất vấn thiếu tá Hàn!”
“Hả? Không… Tôi không dám… Tôi sai rồi, xin đội trưởng tha thứ cho tôi…”
Ngô Khoan Nghiệp ôm lấy bụng quỳ trên mặt đất, cậu ta không ngừng quỳ lạy, mặt mũi đỏ bừng lên, cả người lập tức run lẩy bẩy!
Dù sao, lúc này thứ đối diện với cậu ta là một họng súng!
Đội trưởng
Chương nọ “hừ” một tiếng đầy lạnh lùng, bước tới chỗ Tiêu Chính Văn, anh ta đứng thẳng người, chào hỏi rất cung kính: “Anh Tiêu, mời anh vào dự tiệc!”
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn thờ ơ, anh gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Khương Vy Nhan, hai người họ đi qua trước mặt đám đông đang sửng sốt không thôi, bước về phía sảnh chính của hội trường.
“Còn chúng tôi nữa, chúng tôi cũng có thiệp mời đặc biệt!”, lúc này Từ Phân đang cầm trong tay thiệp mời đặc biệt, vẻ mặt tràn đầy kích động.
Giống như khi đi tàu lượn siêu tốc vậy, giây trước họ còn lo lắng không biết liệu mình có phạm phải tội chết hay không, giây sau họ đã trở thành những vị khách tôn quý nhất trong bữa tiệc này!
Khương Thần cũng không biết xấu hổ mà đứng dậy, cậu ta dùng ánh mắt ngạo nghễ trừng mắt nhìn đám bảo vệ, nói: “Các người nhìn thấy chưa? Trong tay tôi là thiệp mời đặc biệt đấy nhé! Vô cùng tôn quý! Còn không mau tránh đường cho thiếu gia đây! ”
Những người nhà họ Khương khác cũng nháo nhào đi vào, vừa muốn được tận mắt chiêm ngưỡng khung cảnh bữa tiệc, vừa muốn trở thành người đầu tiên tiến vào bữa tiệc, gặp gỡ thiếu tá Hàn Lợi Dân hoặc là vị chủ soái Bắc Lương!
Đội trưởng
Chương nọ cũng không dám làm chậm trễ hơn nữa, nhanh chóng cho bọn họ đi vào.
Nhưng Tiêu Chính Văn đột nhiên dừng lại, anh quay đầu nhìn người nhà họ Khương đang tranh cãi om sòm, nói: “Không phải vừa nãy các người còn nói thiệp mời này là giả à, không liên quan gì tới các người cả? Đã vậy thì đội trưởng
Chương, anh tịch thu toàn bộ thiệp mời trong tay bọn họ lại đi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn kéo Khương Vy Nhan đang còn hơi bối rối, ôm Na Na trong tay, họ thản nhiên bước vào sân nhà.
Tại cổng tiệc, tất cả người nhà họ Khương đều ngẩn ra!
Đám bảo vệ ở cổng cũng cầm súng trên tay, ngăn bọn họ lại!
Đội trưởng
Chương nọ lạnh lùng nói: “Người đâu, tịch thu toàn bộ thiệp mời trong tay bọn họ, sau đó đuổi ra ngoài!”
“Ấy ấy ấy, các anh không thể làm vậy được! Đây là thiệp mời đặc biệt đấy nhé!”
“Tiêu Chính Văn! Cậu đang làm gì đấy? Cậu mau quay lại đây cho tôi!”
“Đội trưởng, đây chính là thiệp mời đặc biệt. Nếu anh đuổi chúng tôi đi cũng chính là không tôn trọng thiếu tá Hàn! Tôi muốn đi vào!”, Từ Phân không quan tâm, thẳng thừng xông vào nhân lúc mọi người không chú ý.
Mấy người nhà họ Khương khác thấy vậy cũng xông vào.
Đội trưởng
Chương bất lực, quả thực tấm thiệp mời đó là thiệp mời đặc biệt, anh ta thật sự không dám ra tay tàn độc, ngộ nhỡ đắc tội thiếu tá Hàn, thực sự không đáng.
Nhưng Ngô Khoan Nghiệp lúc này sắc mặt rất u ám, cuối cùng mới tiến vào hội trường chính.
Bữa tiệc tại gia chính thức bắt đầu, mọi người liên tục nâng ly chúc mừng, nói chuyện rôm rả.
Cũng chính lúc này, Hàn Lợi Dân mặc bộ quân phục, trên bả vai được đính sao, dáng người anh ta cao ráo, khí thế vững vàng bước ra từ phía sau hậu đài, đi đến trước toàn bộ khách mời, rồi sau cùng, anh ta đứng trên sân khấu.
“Là thiếu tá Hàn!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!