Thoáng chốc đã mặt dày bảo Tiểu Chính Văn ra mặt giải quyết vấn đề của họ.
“Xem ra những người ở ngoài lãnh thổ này đúng là không hề có lòng tự trọng”.
“Hừ, lần này chúng ta xem như đã thấy Khổng Thánh Nhân và đệ tử của thánh nhân như thế nào, quả nhiên là siêu phàm, chỉ với da mặt dày này, tám đời chúng ta cũng không sánh được”.
“Tôi khinh! Thánh nhân cái quần què gì, mấy tên họ Khổng đừng có mà làm dơ bẩn hai từ đó. Người nhà họ Khổng còn chẳng bằng con chó”.
Lúc này không chỉ có người của Hoa Quốc ở thế tục đang lớn tiếng mắng chửi, mà tiếng mắng chửi của người ở thành Thiên Đô và thành Đại Phong cũng sắp xuyên thủng bầu trời.
“Ông nội, cháu đã nói rồi mà, họ mà là cậu chủ Chiến Quốc gì chứ, mặt ai cũng dày hơn tường thành, nếu gả cho người như họ thì thà chết còn hơn”.
Huệ Ngân Nhi khinh thường nói với Thiên Quỳnh Tử.
“Con bé này, đừng nói bậy”, lúc này Thiên Quỳnh Tử không biết nên giải thích như thế nào.
“Lúc đầu chẳng phải ông nói Khổng Thánh Nhân tài cao đức độ, đệ tử của ông ta đều là người tài đức sao? Nhưng cháu thấy đức hạnh của họ không bằng Tiểu Bạch mà cháu nuôi nữa”.
Nói rồi Huệ Ngân Nhi vẫy tay, một con cún lông trắng sủa vang rồi chạy về phía cô ta.
Thiên Quỳnh Tử cũng nghẹn họng trước những lời của Huệ Ngân Nhi.
“Vừa rồi còn muốn mạng người ta, một lát sau lại bảo người ta đừng so đo tính toán, mọi chuyện là vì đại cục, ý của họ có phải đang nói họ có thể tùy tiện bắt nạt người ta không, người khác thậm chí còn không thể nói nửa lời oán trách chứ đừng phản kháng?”
“Ngay cả Tiểu Bạch do cháu nuôi nấng cũng không thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy”.
Mỗi một câu của Huệ Ngân Nhi đều khiến sắc mặt của Thiên Quỳnh Tử trở nên khó coi.
Nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt, cho dù muốn giúp thanh minh vài câu, ông ta cũng không tìm được được điểm gì tốt.
“Xem ra ông đã đánh giá thấp Tiêu Chính Văn rồi”, Thiên Quỳnh Tử nhìn gương thiên, cảm thán.
Còn hòa thượng Tanaka đang đứng đối diện với Tiêu Chính Văn cũng bị Tiêu Chính Văn hỏi cho nghẹn họng.
“Sao thế, không trả lời được à? Đại ý của ông có phải là liên quan đến sống chết của các ông đều là chuyện lớn, sống chết của người khác đều không quan trọng, không cần quan tâm?”
“Nhưng tôi nghĩ sống chết của các ông không liên quan gì đến tôi nhỉ? Nếu không tin ông cứ chết ở trước mặt tôi, xem tôi có bị ảnh hưởng gì không?”
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, sắc mặt của hòa thượng Tanaka lập tức trở nên tím tái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!