“Haizz, đầu óc của Điền Văn này không tốt thật, chỉ giỏi chạy! Đã đến lúc nào rồi mà còn tranh cãi với Tiêu Vương, lẽ nào nhà học giả chỉ dạy ra những tên ngu xuẩn như vậy sao?”
Thiên Tử cười mỉa, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Với tính cách của Tiêu Chính Văn, người nào càng cứng miệng, cố chấp thì anh chỉ sẽ cố chấp hơn, dù chọc thủng trời anh cũng không sợ.
Nếu không thế tục cũng sẽ không cung kính với Tiêu Chính Văn như thần.
“Nhưng tôi lại nghĩ Điền Văn này vẫn có chút tài năng pha trò, lúc này đưa mặt ra cho cậu Tiêu đánh, nhìn thôi cũng hả dạ”.
Tần Vũ xoa tay, cười nói.
Nghe thế Thiên Tử cũng bật cười.
Thật ra Tiêu Chính Văn đâu dễ chọc vào như thế?
Xét về mưu kế, người nào có thể qua được vua Bắc Lương từng thống lĩnh cả hàng triệu binh lính?
Nếu xét về bản lĩnh, Tiêu Chính Văn đã nắm trong tay quyền sinh sát từ khi còn là thiếu niên, bản lĩnh của ai có thể vượt qua được Tiêu Chính Văn?
Có câu là người thiện lương không dẫn dắt binh lính, lúc này nếu Tiêu Chính Văn đã nói ai chết thì người đó chắc chắn phải chết.
“Cho hỏi anh Tiêu, đây có phải là điều kiện hai bên chúng ta thương lượng không?”, Caseus bước lên trước khách sáo hỏi.
“Đương nhiên, không có thành ý còn nói chuyện được sao? Tôi rất bận, nếu không muốn nói, bây giờ có thể cút ra khỏi Đế Khư, muốn nói thì nhanh lên một chút”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn dời tầm mắt sang chỗ khác, thậm chí cũng lười ngước mắt nhìn đám người Điền Văn.
“Được, vậy tôi sẽ tự tay giết ông ta”.
Caseus sẽ không quan tâm nhiều đến thế, bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn thành Minh Nguyệt, hơn nữa kéo dài thêm một phút, thành Minh Nguyệt sẽ nguy hiểm thêm một phần.
Thấy Caseus sắp ra tay, sắc mặt Điền Văn thay đổi.
“Caseus!”
“Sao vậy, anh muốn cản tôi hả?”
Caseus cười khẩy, thánh giá chữ thập màu đỏ lại xuất hiện đằng sau gã lần nữa.
Một chốc sau, ánh sáng màu đỏ máu chiếu khắp nơi, ngay cả bầu trời cũng nhuộm một màu đỏ.
Cùng lúc đó hòa thượng Tanaka cũng tiến đến trước, không thiện ý nhìn Tư Không Phàm.
“Điền Khải, chú còn đứng hóng chuyện nữa à?”, Điền Văn quay sang nhìn Điền Khải.
“Tôi nghĩ hôm nay ông ta chết chắc rồi, hay là chúng ta đừng nhúng tay vào chuyện này nữa? Hơn nữa anh cũng nên hiểu rõ chuyện hôm nay không phải do anh và tôi quyết định”, Điền Khải lạnh lùng nhìn Tư Không Phàm.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!