Chương 4519
Cách vách lại vang lên giọng nói lạnh như băng của Điền Văn.
“Phòng VIP này là bọn tôi đặt, trong phòng của chúng ta hình như không bị cậu chủ ràng buộc đâu nhỉ? Tôi khuyên các vị tốt nhất đừng gây chuyện vô cớ”.
Vẻ mặt Tần Lương Ngọc cũng trở nên lạnh lùng, không nhường bộ nói.
“Bà dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này à?”
Điền Văn quát một tiếng, sau đó bức tường được làm bằng gỗ lập tức trở thành đống nát vụn.
Bức tường bị đánh vỡ, hai căn phòng sát nhau cũng thông với nhau, anh em Điền Văn và đám người Khổng Tề Thiên lạnh lùng nhìn về phía mấy người Tần Lương Ngọc.
“Xem ra người Đông Vực các người không có quy tắc gì cả”, Errdogan cười nhạo nói.
Hai anh em Điền Văn đã nghẹn một bụng tức nãy giờ, lúc này đâu có thể nhịn được nữa.
Lúc ở trước cửa phủ Động Thiên Hoa, chính mấy người Tần Lương Ngọc đã khiến đám Điền Văn mất mặt, vừa rồi Điền Văn cho mấy người Tần Lương Ngọc vào trong cũng chỉ là để dạy cho họ một bài học nhớ đời.
“Haizz, đều trách bọn tôi bình thường thiếu quản giáo, để mọi người cười chê rồi”.
Điền Văn lạnh lùng đứng lên, khí tức quanh người bỗng dâng lên, sát khí trong mắt như có thực thể.
Thật ra mấy cái gọi là nhân nghĩa đạo đức của nhà nho chẳng qua chỉ là mấy thứ rỗng tuếch trước mặt cường giả thôi, chỉ cần đối mặt với kẻ yếu, nhân nghĩa đạo đức gì đó đều bị họ vứt ra sau gáy.
Nếu không mấy ngàn năm nay của Hoa Quốc, đám bắt nạt khinh thường nhân dân, ức hiếp con gái cũng sẽ không làm quan chức trong giới chính trị.
Lúc này anh em Điền Văn đằng đằng sát khí đứng lên, đã có ý định làm hung dữ với họ.
Dù sao với tư cách là cậu chủ Chiến Quốc, ngoài thân phận cao quý, thực lực của họ cũng không phải là thứ mà đám người Tần Lương Ngọc có thể so bì.
Nếu vừa rồi không phải sợ thế lực đằng sau phủ Động Thiên Hoa thì họ đã ra tay đánh đám người Tần Lương Ngọc rồi chứ đâu cần đợi đến bây giờ.
Thấy anh em Điền Văn bước đến với cả người đầy sát khí, Trần Huy Tổ lập tức đứng lên chặn trước mặt Tần Lương Ngọc.
Nhưng Tần Lương Ngọc lại không thèm liếc nhìn anh em Điền Văn một cái, vẫn thưởng thức trà ngon, bình thản nói: “Cứ để chúng ra tay đi, tôi muốn chứng kiến uy phong của hai cậu chủ một chút”.
Nghe bà ta nói thế, sắc mặt Điền Văn lại trở nên u ám, mặt mũi méo mó trợn mắt nhìn Tần Lương Ngọc: “Bà nghĩ bây giờ vẫn còn là lúc Tiêu Chính Văn còn sống à?”
“Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, để lại cho các người một mạng. Nhưng không nếu cứ tiếp tục có quy tắc như vậy nữa thì tôi sẽ ra tay dạy dỗ các người quy tắc làm người thay Tiêu Chính Văn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!