Mà cùng lúc đó, đừng nói đến mọi người Thiên Môn đang dị nghị, ngay cả Triệu Hào ngồi ở trên cùng, cũng kinh ngạc một câu cũng không nói nên lời.
Ngay cả Triệu Hào cũng không nghĩ tới.
Thật không ngờ Diệp Thanh Đình lại có thể đánh bại
Bát Tướng Thiên Môn.
Trong lúc nhất thời, Triệu Hào cảm thấy kinh ngạc, không ngừng mở to hai mắt, một chút phản ứng cũng không có.
Ngoại trừ kinh ngạc, chỉ có kinh ngạc. Một lúc lâu không ai nói tiếng nào.
Kể cả mấy Bát Tướng Thiên Môn lúc trước thất bại, giờ phút này cũng giống như không dám tin, ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Thanh Đình phía trước, còn có Thạch Vũ đang ngất xỉu.
Một sự im lặng.
Diệp Kính Dương cũng không nói gì.
Sau một khoảng thời gian không biết bao lâu.
Cuối cùng có người lấy lại tinh thần, tiếp tục dị nghị như lúc trước. "Thiếu chủ cũng không nói gì.."
"Phí lời, đổi lại anh, anh không ngạc nhiên sao?”
“...Cuối cùng cô ta thật sự vẫn tiếp tục giành chiến thắng” "Thật là một sức mạnh khủng khiếp."
"Trời ơi... “Ít nhất Diệp Thanh Đình cũng bị thương mà”
"Cút đi, tám người đại diện cho Thiên Môn thay phiên nhau lên chiến đấu, kết quả Diệp Thanh Đình chỉ bị thương, đã không biết xấu hổ còn dám nói ra?”
"Chính là tám người đó... Mà giờ phút này, Diệp Thanh Đình vừa rồi thật sự nhận lấy một quyền của Thạch Vũ.
Thật ra, theo lý mà nói, Diệp Thanh Đình không nên bị
Thạch Vũ đánh một quyền như vậy.
Nhưng Diệp Thanh Đình đã trải qua bảy trận chiến đấu liên tục, thật sự là không chịu đựng thêm được.
Nếu tiêu hao thêm nữa, Diệp Thanh Đình không dám chắc sẽ có chuyện gì đáng sợ xảy ra. Cho nên cho dù rất miễn cưỡng, vẫn biết bản thân nhất định bị thương không nhẹ.
Diệp Thanh Đình cũng chỉ có thể chịu đựng nắm đấm đó.
Diệp Thanh Đình nhíu mày, cẩn thận đỡ xương sườn mình, hít một hơi thật sâu.
Không cần nhìn cũng có thể biết được, xương sườn của cô ta nhất định là đang sưng tím lên, thật sự là không đành lòng nhìn.
Diệp Thanh Đình cắn môi.
Hiện tại vẫn ổn, trong cái rủi có cái máu, xương sườn của cô ta không bị gãy. Diệp Thanh Đình nhíu mày sờ sờ gần khu vực bị thương.
Vừa rồi Thạch Vũ vung ra một quyền, cô ta cũng dùng nội công ngăn cản lại.
Nếu không ngăn cản lại, không biết chuyện gì khủng khiếp sẽ xảy ra.
Cho dù xương sườn bị gãy đâm vào phổi, chỉ sợ cũng không có gì đáng ngạc nhiên...
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Đình nhịn không được liền cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi, ngay sau đó liền ho ra máu.
Mà theo tiếng họ nhẹ này, Diệp Kính Dương cũng lấy lại tinh thần.
Mỗi Diệp Kính Dương giật giật, giống như không thể tưởng tượng nổi:
"Tôi...chị tôi thật sự thắng rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!