Triệu Hào hít sâu một hơi buộc chính mình bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi mở ra dao: "Anh, sao anh lại muốn lên đây?".
"Lẽ nào anh không biết đây là Khôi tình túc đấu à, đây là đấu trường sinh tử, bị thương hay chết đều miễn bình luận hay sao?"
Tần Vũ Phong bình tĩnh gật đầu: "Đương nhiên là biết?
"Vậy mà anh vẫn…
"Tôi không chỉ biết, tôi còn biết rằng cô Diệp, với tư cách là một cô gái, đã thắng tảm trận liên tiếp. Cô ấy thực sự là một anh hùng, nhưng thật xấu hổ khi Thiên Môn luôn cứ bắt nạt người khác!"
Tần Vũ Phong giọng nói cực kỳ uy lực, từng chữ từng chữ như có âm thanh rơi xuống đấu trường.
Câu này chỉ đơn giản là đập thẳng vào mặt Thiên Môn.
Cơ mặt Triệu Hào co giật hai lần. Người ở Thiên Môn cũn nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Nó không phải vì bất cứ điều gì khác.
Một câu nói như vậy của đối phương thực sự là qua kiêu ngạo.
Đơn giản là lấy đi thể diện của cậu chủ nhà Thiên Môn.
Phải biết rằng, Khôi túc tinh đấu này, ở nước ngoài luôn có cách giải quyết rắc rối nhất.
Mặc dù khi đối mặt với một nữ chiến bình, quả thực sẽ có sự khác biệt.
Vì thể lực của nữ chiến binh vốn đã khác với nam chiến binh.
Nói chung, khi một nữ chiến bình tham gia vào một Khôi túc tinh đầu, tối đa tới bảy trận liên tiếp là nhiều nhất rồi.
Nhưng lần này, đó là chín trận liên tiếp.
Mặc dù Diệp Thanh Đình cũng đồng ý rồi. Nhưng nhìn toàn bộ khu nhà xưởng bỏ hoang, đều là người của Thiên Môn.
Có lý do gì khiến Diệp Thanh Đình không đồng ý?
Thiên Môn quả thực khổ thoát khỏi nghi ngờ đi bắt nạt.
Nhưng cho dù như vậy, đây là quy tắc do các cao thủ trẻ tuổi của Thiên Môn đặt ra, người khác sao có thể được phép phản bác?
Đột nhiên, sự lạnh lạnh tràn ngập toàn bộ khu nhà xưởng bỏ hoang.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!