“Trưởng phòng Trình, giờ cũng không còn sớm nữa. Chúng tôi cũng dùng bữa xong rồi nên xin phép đi về trước”.
Hứa Mỹ Tình đứng dậy nói.
Hứa Mỹ Tình cảm thấy mình đang nghĩ cho Trình Minh Viễn vì anh ta vừa đi công tác về, có lẽ chưa biết được sự lợi hại của Trần Thanh.
Nếu như có đánh nhau thật thì Trình Mình Viễn cũng đánh không lại.
“Cô như vậy là đang làm tôi mất mặt đấy”.
Khuôn mặt Trình Minh Viễn đỏ bừng lên, nói: “Nếu như ai trong số các người đi cùng cậu ta thì chính là không nể mặt tôi đây. Sau này, các người còn ở bộ phận quan hệ xã hội thì đừng trách tôi sao không khách khí, các người tự mình suy nghĩ đi”.
Nghe Trình Minh Viễn nói vậy, mọi người đều vô cùng khó xử, đồng thời cũng cảm thấy khá khó chịu. Trình Mình Viễn đúng là đang cậy thế hiếp người nhưng bọn họ lại không thể làm gì anh ta được. Trong tất cả những người được chọn làm trưởng phòng thì Trình Minh Viễn chính là người có tiềm năng nhất vì vậy mọi người không muốn đắc tội với anh ta.
“Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến anh ta làm gì”.
Trần Thanh nói với đám người Hứa Mỹ Tình: “Tôi bảo đảm rằng anh ta chắc chắn sẽ không làm khó được mọi người đâu”.
“Mẹ kiếp, mày chỉ là một tên bảo vệ quèn thì có thể đảm bảo cái đếch gì chứ”, Trình Minh Viễn chửi rủa: “Nếu ai dám bước ra khỏi đây thì đừng trách tôi gọi Long Cảnh Sơn tới ”.
Nhắc đến Long Cảnh Sơn thì vẻ mặt đám người Hứa Mỹ Tình đều biến sắc, lộ ra vẻ lo lắng.
Dù sao thì đây cũng là địa bàn của Long Cảnh Sơn.
Ầm!
Trình Minh viễn vừa dứt lời thì đột nhiên cửa phòng SVIP bị ai đó đẩy bật ra.
Mọi người đều nhìn về đó thì thấy Long Cảnh Sơn đang bước vào với vẻ mặt ảm đạm.
Nhìn thấy Long Cảnh Sơn đi vào thì đám người Hứa Mỹ Tình thầm hoảng hốt, lẽ nào là Trình Minh Viễn gọi Long Cảnh Sơn đến để đối phó với Trần Thanh sao?
Trình Minh Viễn nhìn thấy Long Cảnh Sơn xuất hiện thì đắc ý nói: “Giám đốc Long, anh đến thật đúng lúc. Ở đây có một tên bảo vệ quèn không biết điều, anh giúp tôi dạy dỗ cậu ta đi”.
Bốp!
Trình Minh Viễn vừa dứt lời thì bị Long Cảnh Sơn bước tới cho một đấm vào mặt.
“Long Cảnh Sơn, tại sao mày đánh ông đây?”
Trình Minh Viễn giận dữ nói.
“Mẹ mày! Muốn đánh thì phải đánh cái tên nhóc có mắt mà như mù là mày mới đúng”.
Long Cảnh Sơn vừa nói vừa ra đòn đấm đá Trình Minh Viễn.
Hả!
Nhất thời, người trong phòng SVIP vẫn chưa hiểu được chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
“Giám đốc Trương, còn ai đánh ông nữa. Ông hãy nói với tôi”.
Lúc này, một thanh niên trẻ dẫn giám đốc Trương bước vào hỏi.
“Vẫn còn vài thằng nữa”.
Giám đốc Trương chỉ về phía bọn Vương Đông và Cao Viễn.
“Đánh cho tôi!”
Tên thanh niên nhìn đám người bên cạnh mình nói.
Hắn ta vừa ra lệnh thì một đám người lập tức xông lên lôi bọn Vương Đông ra đánh một trận tới tấp.
Đám người Trình Minh Viễn bị đánh nhưng Trần Thanh lại không hề có ý định giúp đỡ, với thái độ lúc nãy của bọn họ thì Trần Thanh cảm thấy mình không ra tay là tốt lắm rồi.
Anh cảm thấy bộ dạng bây giờ của bọn Trình Minh Viễn đúng là tự làm tự chịu.
Tên thanh niên tiến vào tìm cho mình một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó hắn ta ra vẻ ngạo mạn mà nhìn về phía đám người Hứa Mỹ Tình.
Lúc nhìn bọn cô thì trên khóe môi hắn ta lộ ra một nụ cười nhạt.
Mà lúc này Trình Minh Viễn cũng đã nhìn rõ tên thanh niên này, anh ta liền vội vàng cầu xin tha thứ: “Anh Long, đừng đánh nữa. Tôi cầu xin anh đừng đánh nữa, xin anh đừng đánh nữa. Cậu cả, cậu là người rộng lượng, cậu bỏ qua cho tôi đi”.
“Là hắn ta!”
Sắc mặt Hứa Mỹ Tình trầm xuống nói.
“Ai vậy?”
“Rất lợi hại sao?”
Đám người Hồ Tiểu Nhạc hỏi.
“Cậu cả Nam Hải”, Hứa Mỹ Tình nghiến răng nói.
“Cậu cả Nam Hải sao?”
“Hắn ta chính là Cậu cả Nam Hải sao?”
“Mẹ ơi, phải làm sao đây!”
Vẻ mặt của đám người ở bộ phận quan hệ xã hội không khỏi biến sắc.
Bọn cô đã nghe qua danh tiếng của cậu cả Nam Hải rồi, hơn nữa còn biết rằng nhân vật hàng đầu này cũng chính là người tàn bạo nhất. Hình như bố hắn ta là ông lớn của thế giới ngầm, còn hắn ta chính là cậu ấm quyền lực. Ở đất Nam Hải này, hắn ta được gọi là “Cậu cả Nam Hải”.
Dù sao thì đắc tội đến hắn ta chắc chắn sẽ phải nhận hậu quả khôn lường.
“Chị Mỹ Tình, chúng ta phải làm sao đây?”
“Chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Hắn ta sẽ làm gì chúng ta đây?”
Đám người ở bộ phận xã hội vô cùng hoang mang hỏi.
Hứa Mỹ Tình hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Xem tình hình rồi tính tiếp”.
Trái lại, Trần Thanh lại nói với bọn họ: “Các cô không cần phải lo lắng. Có tôi ở đây, tôi sẽ không để các cô xảy ra chuyện gì đâu”.
“Trần Thanh, cậu tuyệt đối đừng có càn quấy”, Hứa Mỹ Tình cảnh cáo Trần Thanh: “Đắc tội với hắn ta sẽ không có kết cục tốt đâu”.
“Đúng vậy, có cậu cũng không giải quyết được đâu”.
“Cậu cả Nam Hải rất đáng sợ đấy”.
“Tôi nghe nói là lúc trước, trong quán bar có người đã mời người phụ nữ của hắn ta uống rượu, hắn ta liền cắt phăng “thằng em” của kẻ đó vứt xuống sông”.
“Tôi còn nghe nói rằng hễ hắn ta nhìn ai không thuận mắt thì lập tức ném người đó xuống sông làm mồi cho cá ăn”.
Những người xung quanh Trần Thanh càng nói càng lo lắng.
“Đủ rồi!”, lúc này cậu cả nói.
Hắn ta vừa nói xong thì bọn Long Cảnh Sơn liền dừng tay lại.
“Giám đốc Trương, ông xem thích cô nào thì cứ nói với tôi, tôi cho cô ta uống rượu cùng ông”.
Cậu cả nhìn Giám đốc Trương đứng bên cạnh cười nói.
Giám đốc Trương đảo mắt nhìn một lượt rồi cười to nói: “Có thể chọn hết được không?”
“Đương nhiên là được!”, vẻ mặt cậu cả vô cùng đắc ý nói.
Sau đó, hắn ta chỉ vào đám người Hứa Mỹ Tình nói: “Nếu hôm nay, các cô muốn an toàn rời khỏi đây, thì lập tức qua uống rượu cùng giám đốc Trương. Chỉ cần giám đốc Trương vui vẻ thì lúc đó các cô muốn bao nhiêu tiền cũng có. Nhưng ngộ nhỡ làm giám đốc Trương đây không vui thì đừng trách sao tôi không khách khí”.
Giám đốc Trương nghe thấy những lời này thì cười vô cùng đắc ý: “Tất cả qua đây đi, chỉ cần tôi vui vẻ thì tiền bạc không thành vấn đề”.
Đám người Hứa Mỹ Tình và Hồ Tiểu Nhạc thấy tình hình như thế này thì đều sợ hãi.
“Đừng sợ, đi theo tôi!”
Lúc này, Trần Thanh nhìn bọn họ và nói.
“Đi theo cậu ư?”
“Cậu không sợ sao?”
“Trần Thanh, có thể đi thật sao?”
Người xung quanh Trần Thanh thì thầm hỏi.
“Ừm”, Trần Thanh nghiêm túc gật đầu: “Có tôi ở đây, các cô nhất định sẽ không sao cả. Đi thôi!”
Nói xong thì Trần Thanh chuẩn bị dẫn bọn họ rời khỏi đây.
Lúc này, cả đám đều đi theo Trần Thanh.
Nhưng Trần Thanh chưa đi được mấy bước thì Long Cảnh Sơn đã dẫn người chặn bọn họ lại.
“Mẹ nó! Không nghe thấy lời ông đây nói hả? Ông đây muốn các cô qua đây tiếp rượu cơ mà”, cậu cả Nam Hải đập bàn nói: “Các cô đi theo hắn là có ý gì hả?”
“Còn mày nữa, mày dám dẫn người phụ nữ của ông đây đi sao, mày chán sống rồi phải không?”
Cậu cả chỉ vào Trần Thanh vô cùng phẫn nộ chửi rủa.
Long Cảnh Sơn nhìn chằm chằm vào Trần Thanh rồi lạnh lùng nói: “Mày có thể cút đi nhưng toàn bộ các cô kia phải ở lại đây”.
“Biến đi!”
Trần Thanh nhìn Long Cảnh Sơn nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!