“Trần Thanh, Chu Thịnh Long sẽ không sao chứ?”
Hứa Mỹ Tình nhẹ giọng hỏi.
“Chị Mỹ Tình, chị vẫn còn quan tâm tới hắn ta sao?”
“Không phải”, Hứa Mỹ Tình vội vàng lên tiếng giải thích: “Tôi sợ nếu hắn ta có xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó cảnh sát sẽ tìm tới cậu. Tôi chủ yếu là lo lắng cho cậu thôi”.
“Chị đừng suy nghĩ nhiều, họ biết phải làm như thế nào, chỉ là dạy cho Chu Thịnh Long một bài học nhỏ, sẽ không để hắn mất mạng đâu”.
Trần Thanh cười nói: “Hơn nữa cho Chu Thịnh Long một bài học khiến hắn nhớ kĩ sau này không dám tới quấy rầy chị nữa cũng tốt”.
“Ừm. Cảm ơn cậu”.
Hứa Mỹ Tình đáp.
“Chị Mỹ Tình, cũng không còn sớm, chị nhanh nghỉ ngơi đi”.
Lúc này Trần Thanh lên tiếng nói với Hứa Mỹ Tình.
Thành thật mà nói, xảy ra nhiều chuyện như vậy, Trần Thanh cũng không có suy nghĩ mờ ám kia. Anh cảm giác thừa lúc sơ hở mà lợi dụng người khác thì bản thân mình cũng không khác gì tên cặn bã Chu Thịnh Long kia.
Trần Thanh vừa dứt lời, Hứa Mỹ Tình liền cuống quýt tóm chặt lấy tay anh.
“Trần Thanh, tôi vẫn sợ”.
Hứa Mỹ Tình lẩm nhẩm.
“Chị Mỹ Tình, đừng sợ. Chu Thịnh Long không dám tới nữa đâu”.
“Tôi vẫn sợ, hay là cậu cùng tôi uống rượu đi”.
Hứa Mỹ Tình chăm chú nhìn Trần Thanh nói.
“Lại uống?”
“Ừm, chúng ta uống một chút thôi, đợi tôi ngủ rồi, cậu hãy rời đi, có được không?”, Hứa Mỹ Tình giống như một cô gái nhỏ nhìn Trần Thanh một cách đáng thương.
“Được”.
Trần Thanh thấy được ánh mắt này của Hứa Mỹ Tình, anh biết bản thân không cách nào có thể từ chối cô ấy.
“Tôi đi thay bộ đồ sạch sẽ, cậu đợi nhé”.
Hứa Mỹ Tình chạy vào phòng, một lúc sau bước ra ngoài với chiếc áo ba lỗ trên người.
Trần Thanh nhìn thấy cảnh này cảm thấy có chút thèm thuồng.
“Không được phép suy nghĩ lung tung”.
Hứa Mỹ Tình lườm anh nói với giọng đầy quở trách.
Trong nhà Hứa Mỹ Tình có không ít rượu ngon, thậm chí cô còn lấy ra một ít đồ nhậu từ trong tủ lạnh.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện, những gì cô kể với anh đều là chuyện cũ của mình.
Tuy nhiên do Hứa Mỹ Tình trước đó đã uống rất nhiều nên lần này chưa uống được hai ly cô đã ngà ngà say.
Cô uống say liền chui vào ngực Trần Thanh, vừa cọ quậy vùi người vào anh trên miệng vừa lẩm bẩm gì đó.
Trần Thanh quan sát Hứa Mỹ Tình, anh cảm thấy cô rất đáng thương, dính dáng ngay đến loại người đốn mạt như Chu Thịnh Long.
Lúc anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, anh cảm giác được cô lại rúc vào người anh gần hơn một chút nữa.
Nhìn Hứa Mỹ Tình trong ngực mình, anh có ý nghĩ đứng núi này trông núi nọ.
Lúc này đây anh cảm thấy có chút không kiềm chế nổi bản thân.
Ting! Ting! Ting!
Ngay lúc Trần Thanh muốn làm chuyện xấu, điện thoại của anh lại liên tục vang lên tiếng chuông thông báo tin nhắn wechat được gửi đến.
Trần Thanh vừa rút ra xem.
Toàn bộ đều là tin nhắn do Nam Cung Yến gửi đến.
Nội dung ngắn gọn.
12 giờ tối nếu không quay về thì sẽ khóa cửa. Phía sau kèm theo icon con dao và lựu đạn.
Thấy tin nhắn của Nam Cung Yến, Trần Thanh thoáng chốc tỉnh táo lại vài phần.
Anh là một người đã có vợ, vả lại thật sự cũng không thể giậu đổ bình leo, cũng nên về quay về rồi, không thì vợ anh sẽ không cho anh vào nhà mất.
Anh đem Hứa Mỹ Tình đặt xuống, tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô, sau đó rón rén rời đi.
Khi Trần Thanh rời đi không lâu sau đó, Hứa Mỹ Tình ngồi dậy, trên mặt lộ ra biểu cảm có vài phần không cam tâm: “Không lẽ mình già rồi? Không còn sức hấp dẫn nữa? Ôi!”
Sau khi Trần Thanh rời khỏi tiểu khu nơi Hứa Mỹ Tình sinh sống, anh lập tức gọi một chiếc taxi quay về.
Vừa về tới nhà, anh liền thấy Nam Cung Yến đang cho người đóng cửa lại.
“Đợi đã!”
Trần Thanh thấy cảnh này liền hét to.
Rầm!
Nhưng anh vẫn đến chậm một bước, cửa lớn của biệt thự nặng nề đóng lại, đồng thời người bên trong còn đem cửa khóa trái.
“Em yêu à, mở cửa đi mà”.
Trần Thanh đập cửa nói.
“Anh về muộn 5 giây”.
Bên trong truyền tới giọng nói của Nam Cung Yến.
“5 giây sao lại tính là muộn? Mở cửa đi mà”.
Trần Thanh lại một lần nữa đập cửa.
Nhưng dù anh đứng ngoài cửa kêu gào như thế nào, Nam Cung Yến cũng không hề quan tâm.
“Hừ, đây coi như cho anh một bài học”.
Giọng nói của Nam Cung Yến mang theo chút đắc ý: “Ai bảo anh tối ngày ăn chơi trác táng cùng phụ nữ khác”.
Một lúc sau không còn nghe thấy tiếng gõ cửa nữa cô tưởng rằng Trần Thanh đã từ bỏ.
“Cho anh ngồi xổm bên ngoài một tối”.
Nam Cung Yến vui vẻ ngâm nga một khúc hát cứ thế bước lên lầu.
Thế nhưng cô vừa bước đến bên cầu thang, thì lại thấy một một bóng người xuất hiện trên tầng hai.
“Vợ yêu, buổi tối tốt lành”.
Người trước mặt chào hỏi với gương mặt cười đùa cợt nhả.
Người này trừ Trần Thanh, còn có thể là ai?
Nam Cung Yến thấy người nào đó, tức khắc thu lại nét cười trên mặt hỏi: “Làm thế nào mà anh vào được?”
“Ha ha, cái này có khó gì chứ?”
Trần Thanh cười đáp: “Đừng nói tới việc vào được biệt thự, mà ngay cả vào phòng của em, cũng không hề khó khăn. Chẳng qua chồng của em là quân tử nên tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này”.
“Bỉ ổi!”
Nam Cung Yến phun ra hai chữ.
Tiếp đó cô bước từng bước lớn đi xuống dưới lầu.
Khi đến bên cạnh Trần Thanh, cô liền khịt mũi ngửi một lúc.
“Lại cùng người phụ nữ kia ăn chơi phóng túng?”
“Tối nay anh chơi bời cùng với hơn chục cô gái, vợ à em muốn hỏi người nào?”
“Với dáng vẻ này của anh, có mười mấy cô gái thích anh sao?”
“Vợ yêu, em đừng không tin. Người đẹp của bộ phận quan hệ xã hội, người nào cũng thích anh. Các cô ấy còn khóc lóc nói không phải là anh thì không lấy chồng. Nhưng anh cũng biết rằng, mình là người đã có gia đình nên đành nhẫn tâm từ chối rồi. Em xem anh chung thủy với em như vậy hay là tối nay chúng ta động phòng thôi?”
“Hừ, không biết xấu hổ”.
Nam Cung Yến âm thầm phỉ nhổ trong lòng, cô bước nhanh về phía phòng của mình.
“Vợ à, đêm khuya dài đằng đẵng, nếu như em không ngủ được có thể tìm anh tâm sự”.
“Cút!”
Nam Cung Yến nói xong, nặng nề đóng sập cửa lại.
Trần Thanh thấy cô trở về phòng mình, anh liền sờ mũi mỉm cười.
Trần Thanh cảm thấy Nam Cung Yến dường như đang ghen, hơn nữa dáng vẻ ghen tuông này của cô cũng rất đáng yêu.
Không thể phủ nhận rằng Nam Cung Yến đã khiến anh rung động.
Anh trở lại phòng, tắm rửa, thay đi bộ quần áo bẩn trên người mình.
Tắm xong anh nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ting! Ting!
Nhưng lúc này anh lại phát hiện tin nhắn wechat của mình kêu lên không ngừng.
Anh cầm điện thoại lên, là Hứa Mỹ Tình, cô gửi tới không ít tin nhắn.
Tất cả đều là, có đó không? Ngủ rồi à?
Trần Thanh bèn trả lời một câu.
“Chị Mỹ Tình, có chuyện gì vậy?”
Trần Thanh cứ vậy trả lời lại.
Qua một lúc, Hứa Mỹ Tình gửi tới một tấm ảnh.
Trần Thanh vừa liếc thấy, tròng mắt xém chút thì rơi xuống.
Bức ảnh mà cô ấy gửi là một bức chụp lại một đôi chân dài miên man.
“Đẹp không?”
Hứa Mỹ Tình hỏi.
“Đẹp”.
“Thích không?”
Qua một hồi, Hứa Mỹ Tình lại gửi tới một bức ảnh nữa.
Trần Thanh nhìn qua, anh phát hiện đây là ảnh vừa mới chụp.
Bối cảnh chính là trong nhà cô ấy.
“Thích!”, ngón tay Trần Thanh run rẩy gõ tin nhắn trả lời lại: “Thon dài tuyệt đẹp”.
“Vậy cho cậu cơ hội vì sao lại không sờ thử xem?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!