“Đá còn chưa cắt ra, anh đắc ý cái gì chứ?”
Trần Thanh nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Tất Văn Bách thì khó chịu nói.
Nam Cung Yến gật đầu tán thành.
“Thầy Sơn nói có hàng thì chắc chắn là sẽ có”, Tất Văn Bách đắc ý nói: “Nam Cung Yến, bọn anh chọn cả ngày mà chỉ có vài tảng đá, em vừa xuất hiện đã giúp bọn anh chọn được một tảng rồi. Em lại giúp anh kiếm được tiền rồi”.
“Anh cắt ra rồi hãy nói tiếp”, Nam Cung Yến bĩu môi nói.
“Cậu Tất, bây giờ cậu muốn cắt luôn sao?”
Sau khi quẹt thẻ xong thì ông chủ Chu quay lại hỏi Tất Văn Bách.
“Đúng vậy”.
Tất Văn Bách cười nói.
“Tôi lập tức cho người chuyển qua đó giúp cậu”.
Ông chủ Chu liền cho người làm chuyển tảng đá lên xe nâng nhỏ rồi kéo đi.
“Nam Cung Yến, em có hứng thú đi xem anh cắt đá không?”
Tất Văn Bách mời Nam Cung Yến.
“Tên họ Trần kia, không phải anh nói nó sẽ không có hàng gì tốt sao? Vậy tới đây xem đi”.
Tất Văn Bách nhìn chằm chằm Trần Thanh cười.
“Được thôi”.
Trần Thanh đáp.
“Tôi không có hứng”.
Nam Cung Yến hừ nhẹ nói.
Nam Cung Yến biết thầy Sơn ra tay thì ít khi thất bại. Nếu cắt tảng đá này ra mà có hàng tốt, vậy không phải là tự vả vào mặt mình sao?
“Chúng ta đi xem thử đi!”, Trần Thanh tự tin nói: “Anh vẫn tin tưởng vào tầm nhìn của mình”.
“Cậu cũng biết nhìn đá sao?”, thầy Sơn hỏi.
“Trực giác!”
Trần Thanh đáp.
“Ngu dốt!”
Thầy Sơn cười lạnh một tiếng rồi quay người bước đi.
Tất Văn Bách cười nói: “Tôi đợi các người đến”.
Nói rồi Tất Văn Bách rời đi.
“Chúng ta đi xem thử đi!”
Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.
“Tôi mới không thèm đi”, Nam Cung Yến từ chối.
“Đi xem cùng nhau đi mà”.
Trần Thanh nắm lấy tay Nam Cung Yến.
“Trần Thanh, anh không sợ mất mặt sao?”, Nam Cung Yến buồn bực nói.
“Anh tin vào trực giác của mình”, Trần Thanh cười híp mắt nói.
Nói xong, anh nắm tay Nam Cung Yến kéo vào bên trong.
Trần Thanh muốn Nam Cung Yến tin rằng phán đoán của mình không hề sai.
Nam Cung Yến bị Trần Thanh kéo đi thì giãy dụa không ngừng, cô cắn răng nói: “Tôi cũng phải cho anh biết rằng trực giác của anh nó ngu ngốc và dốt nát đến mức nào. Để xem lần sau anh còn ngăn cản tôi nữa hay không”.
“Thầy Sơn, lại chọn được đá tốt nữa rồi sao?”
“Một khi thầy Sơn ra tay thì liền biết sẽ có hàng tốt xuất hiện”.
“Cậu Tất thật sự rất giỏi, có thể mời được bậc thầy đoán đá như thầy Sơn đây giúp đỡ”.
“Chúng ta xem thử hôm nay có thể cắt ra hàng gì tốt”.
Khi thầy Sơn xuất hiện cùng Tất Văn Bách, người xung quanh lập tức vây quanh.
Đa số bọn họ đều là người kinh doanh về ngọc hoặc là người đã cược ngọc xong rồi nên ở lại đây hóng hớt.
Thầy Sơn cùng Tất Văn Bách nghe người xung quanh bàn tán như vậy thì càng lộ ra vẻ đắc ý.
“Cậu Tất, chúng ta có vài tảng đá, cậu muốn cắt tảng nào trước đây?”
Thầy Sơn hỏi Tất Văn Bách.
“Cắt tảng vừa mới chọn được trước đi”.
Tất Văn Bách nhìn thấy Trần Thanh và Nam Cung Yến cũng ở đây thì liền cười vênh váo nói: “Tôi đang rất muốn cho ai đó bẽ mặt”.
“Tôi cũng vậy”, thầy Sơn cười nheo cả mắt nói.
Lúc này, thầy Sơn cho người đem tảng đá ông chủ Chu vừa chuyển đến lúc nãy đặt lên máy cắt đá.
Ông ta quan sát một lúc thì vẽ ra một đường.
“Cắt theo đường này”.
Thầy Sơn nói với thợ cắt đá.
Thầy Sơn vừa dứt lời thì thợ cắt đá lập tức bắt tay vào làm.
Xoẹt! Xoẹt!
Tia lửa bắn ra liên tục.
Đường mà thầy Sơn đã vẽ cũng nhanh chóng bị cắt ra.
Lúc này, thầy Sơn bước qua cầm lấy mảnh đá lên lau sạch.
“Ra màu xanh rồi!”
“Độ tinh khiết rất cao”.
“Hàng tốt đó!”.
“Trúng rồi. Trúng giá cao là đằng khác”.
“Đúng là thầy Sơn có khác”.
Mọi người vừa nhìn thì la lên.
Tất Văn Bách nhìn thấy thế thì cười tít mắt.
Tâm trạng Nam Cung Yến không tốt nói: “Đều tại anh, làm tôi mất một miếng ngọc tốt rồi”.
“Chỉ là ra một chút xanh mà thôi. Còn chưa cắt hết, đừng gấp gáp. Chúng ta xem tiếp đi”, Trần Thanh cười.
“Hừm!”, Nam Cung Yến không vui hừ nhẹ: “Tôi đã nói, thứ mà tôi suy luận ra được thì nhất định tốt. Lần đầu tiên của tôi đã bị anh phá hỏng rồi”.
“Anh đã phá hỏng lần đầu tiên của em lúc nào vậy?”, Trần Thanh cười nhìn Nam Cung Yến: “Em đang ám chỉ anh điều gì sao?”
“Hừ!”
Nam Cung Yến âm thầm hừ lạnh một cái.
“Chúng ta đi thôi!”
Nam Cung Yến nói: “Mau đi thôi! Nếu không lát nữa Tất Văn Bách chắc chắn sẽ vênh mặt lên cho xem, đến lúc sẽ khiến anh bẽ mặt”.
“Đừng có vội, cứ xem tiếp đi đã”.
Trần Thanh giữ chặt Nam Cung Yến lại.
“Cậu Tất, cậu có bán nó không?”
“Tôi ra giá nhé”.
Người xung quanh hỏi.
Tất Văn Bách hắng giọng, đắc ý nói: “Tảng đá này, tôi chắc chắn sẽ cắt hết. Vì đây chính là tảng đá mà nữ thần may mắn của tôi đã tặng. Hơn nữa, tôi còn phải cảm ơn một tên ngu nào đó”.
Bây giờ đã xuất hiện màu xanh rồi, hơn nữa là màu xanh rất tinh khiết, Tất Văn Bách cảm thấy mình có thể “vả thẳng” vào mặt ai đó rồi.
“Cậu Tất, tại sao cậu lại nói như vậy?”
“Tại sao phải cảm ơn một tên ngu chứ?”
Đám người xung quanh khó hiểu thắc mắc.
Tất Văn Bách cười nói: “Táng đá này vốn dĩ bị cô Nam Cung Yến nhìn trúng, cô ấy đã chuẩn bị mua, nhưng tên ngu xuẩn bên cạnh cô ấy lại nói đó không phải hàng gì tốt nên không cho cô ấy mua. Cuối cùng lại lọt vào tay tôi. Mà tên ngu đó còn nói thầy Sơn bị lừa, nói chắc chắn cắt không ra hàng gì tốt. Haha”.
Lúc này, Tất Văn Bách nhìn thẳng vào Trần Thanh.
Mọi người nhìn Trần Thanh đứng bên cạnh Nam Cung Yến thì đều cười nhạo.
“Quả là một tên đần độn”.
“Cô Nam Cung, cô không nên nghe lời cậu ta”.
“Thằng nhóc này vừa nhìn đã thấy là không phải người hiểu biết gì rồi”.
“Vậy mà không nghe lời thầy Sơn. Thật ngu xuẩn!”
Mặc dù mọi người đang nói Trần Thanh ngu ngốc nhưng Nam Cung Yến đứng bên cạnh Trần Thanh lại cảm thấy bản thân mình cũng giống kẻ ngốc.
Ngược lại, Trần Thanh nói một cách khẳng định: “Chỉ là một ít màu xanh, vẫn chưa cắt hết, làm sao anh biết chắc sẽ có thứ gì tốt hơn chứ? Tôi thấy bên trong đó chắc chắn không có gì”.
Trần Thanh không hề áp lực một chút nào, anh biết tảng đá này chỉ có một chút xanh, còn bên trong thì cái gì cũng không có.
“Anh chắc chắn chứ?”, Tất Văn Bách hỏi.
“Chắc chắn”.
“Được thôi. Chúng ta cược một ván đi!”, Tất Văn Bách nói.
“Cược thế nào?”, Trần Thanh hỏi.
“Nếu như bên trong không có hàng tốt thì coi như tôi thua, còn nếu bên trong có thì là anh thua. Ai thua người đó phải sủa tiếng chó”, Tất Văn Bách cười đắc ý: “Anh dám cược hay không?”
Tất Văn Bách muốn đòi lại tất cả danh dự mà mình đã mất sạch trước đó.
“Được thôi!”, Trần Thanh đồng ý một cách sảng khoái.
“Trần Thanh!”, Nam Cung Yến kéo Trần Thanh, cô không ngờ Trần Thanh lại dám cược. Cô thật sự không biết ai đã cho Trần Thanh niềm tin lớn như vậy.
“Đã như vậy rồi mà còn không có hàng tốt gì sao?”
“Thầy Sơn đã nói là có rồi, cậu còn cố cãi”.
“Xem ra cậu ta muốn học theo tiếng chó sủa thật rồi”.
Mọi người lại khinh thường nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!