“Hóa ra trên đời này còn có một tên ngốc như vậy”.
“Có ai lại chi ra một 100 ngàn tệ để mua đồ người khác đã bỏ đi không chứ?”
“Ngu xuẩn”.
Những người xung quanh đều cười nhạo.
Nam Cung Yến đang đứng bên cạnh anh cũng không khỏi cảm thấy Trần Thanh có chút ngốc.
“Tên họ Trần kia, xem ra trực giác của anh cũng không có ích gì nhỉ”.
Tất Văn Bách đắc ý cười.
“Cược ngọc mà có thể dựa vào trực giác sao, đúng là không có cái ngu nào giống cái ngu nào”, thầy Sơn nói với vẻ chế nhạo.
Khi cả hai nhìn thấy hành động ngu ngốc này của Trần Thanh thì tâm trạng bọn họ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là khi công kích lại Trần Thanh, cả hai bọn họ đều vô cùng sung sức.
“Vẫn còn một tảng nữa. Các người gấp gáp cái gì chứ”.
Trần Thanh đẩy tảng đá dưới chân ra.
Trần Thanh cố ý cho cắt những tảng đầu tiên đó chỉ là thuật che mắt của anh mà thôi, nếu như anh trực tiếp cho cắt tảng đá này và lập tức lấy ra một viên Phỉ Thúy Băng thì mọi người sẽ nghi ngờ mất.
“Tảng này cũng cắt từ chính giữa à?”
Thợ cắt đá cười hỏi: “Chàng trai, thành thật mà nói, tôi làm thợ cắt đá đã nhiều năm như thế rồi, nhưng đây là lần đâu tiên tôi gặp người như cậu. Đến thứ người ta đã bỏ đi rồi mà cậu cũng ra giá cao để thu mua lại. Hơn nữa, tất cả mấy thứ đó đều qua tay của thầy Sơn rồi. Sao có thể có hàng tốt gì được chứ”.
“Tảng này không cần cắt, tôi dùng giấy nhám chà xát nó là được”.
Trần Thanh mỉm cười.
“Haha”.
“Tên đần độn!”
Nhìn thấy hành động của Trần Thanh, mọi người càng khoái chí cười to hơn.
Cho dù tảng đá này cắt ra cũng sẽ không có gì, mà bây giờ, Trần Thanh chỉ sử dụng giấy nhám để đánh bóng nó thì quả là nói chuyện viển vông.
“Trần Thanh, anh từ bỏ đi”.
Nam Cung Yến khuyên nhủ: “Coi như không có một trăm ngàn tệ này đi”.
Trần Thanh bỏ ngoài tai những lời người khác nói, anh cầm giấy nhám chậm rãi chà lên.
“Tên họ Trần kìa, bỏ cuộc đi. Anh thì có thể lấy ra được gì chứ”.
Tất Văn Bách nói.
“Nếu anh có thể lấy ra được gì, tôi đây sẽ phát trực tiếp cảnh ăn shit cho xem”.
“Hơn nữa, tôi phát cả cảnh nóng bỏng của mình lên luôn”.
“Không thể nào có ngọc được”.
“Có lẽ cậu ta đã chi ra một trăm ngàn tệ nên phải theo đuổi đến cùng”.
Mọi người đều cười trông rất phấn khích.
Phù!
Lúc này, Trần Thanh cầm đá lên thổi một hơi.
Sau khi anh thổi một hơi này, một điều kỳ diệu đã xảy ra, một màu xanh lá cây mờ nhạt xuất hiện trên đá.
“Có ngọc rồi!”
“Nó thực sự có ngọc rồi!”
“Lẽ nào là Phỉ Thúy Băng ư?”
Mọi người xung quanh đều không ngừng ngạc nhiên hô hào.
“Có thể đó chỉ là một lớp màu xanh thôi”, Tất Văn Bách vẫn vô cùng khinh thường nói.
Khi Tất Văn Bách nói vậy thì Trần Thanh vẫn cứ tiếp tục lau. Lần này động tác của Trần Thanh càng tăng tốc hơn.
“Mẹ ơi! Là loại Phỉ Thúy Băng”.
“Phỉ Thúy Băng sao? Mẹ kiếp! Trúng lớn rồi!”
“Lần này, cậu ta thực sự nhặt được một món hời lớn rồi”.
Lúc này, Trần Thanh mới lau không gian xung quanh, những người bên cạnh nhìn thấy vậy thì trong lòng đều cồn cào cả lên.
Một trăm ngàn tệ đổi lấy một viên Phỉ Thúy Băng, nhất định là lời to rồi.
Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh, trong mắt cô hiện lên vẻ khó tin.
Tất Văn Bách hoàn toàn điếng người.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào thầy Sơn.
Thầy Sơn thực sự không biết giải thích thế nào cho hợp lý.
Ông ta chỉ có thể nói là trực giác của Trần Thanh đúng là rất chuẩn.
“Chàng trai, cậu có bán không? Tôi đưa giá năm trăm ngàn tệ”.
“Lão Trương, giá của ông cũng quá thấp rồi. Viên Phỉ Thúy Băng này có đưa ra giá một triệu cũng không phải là quá đắt. Chàng trai, tôi trả một triệu”.
“Tôi trả một triệu mốt”.
“Tôi mua nó với giá một triệu ba trăm ngàn tệ. Chàng trai, tôi ra giá này thì cậu đã kiếm được gấp 10 lần rồi. Còn lau nữa, nhỡ như nó vỡ mất thì không đáng với cái giá này đâu”.
Mọi người đều đua nhau trả giá.
“Vẫn chưa chà hết mà”.
Trần Thanh vừa nói vừa chà giấy nhám một lần nữa.
Trần Thanh càng chà rộng ra thì càng hiện ra nhiều thứ hơn.
Lúc này, mọi người có mặt tại đây đều lặng đi.
Bọn họ có thể nhìn ra được rằng đó chắc chắn là một viên ngọc có giá trị.
Là Phỉ Thủy Băng.
Và nó không hề nhỏ.
Nếu mở bằng cách chà như Trần Thanh thì ít nhất phải có kích thước bằng nắm tay.
Với màu sắc và kích thước này, giá trị tăng lên gấp trăm lần cũng không thành vấn đề.
Bọn họ cảm thấy Tất Văn Bách lỗ to rồi, suýt chút nữa là hắn ta đã nhìn thấy Phỉ Thúy Băng.
Cuối cùng lại để Trần Thanh hẫng tay trên.
Lúc này, ngay cả một người bình tĩnh như Nam Cung Yến cũng không khỏi cảm thán.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người cắt ra được một viên Phỉ Thúy Băng đẹp như thế.
Như một nắm đấm nhỏ.
Hơn nữa nó còn là thứ nhặt được từ đống rác, chỉ mất có một trăm ngàn tệ.
Thấy vậy, thầy Sơn thật sự rất muốn chết đi cho xong.
Ông ta không ngờ rằng tảng đá không mấy bắt mắt này lại ẩn chứa một thứ có giá trị đến thế.
Ông ta chỉ muốn tự đấm chết mình thôi, thầm nghĩ vì sao ông ta không cắt thêm một đường nữa cơ chứ.
Những người trước đây cười nhạo Trần Thanh giờ đã yên lặng.
Đặc biệt là nhìn thấy Trần Thanh cầm một viên Phỉ Thúy Băng to bằng nắm tay.
Tất cả đều có cảm giác như tự vả vào mặt mình.
“Được chứ?”
Trần Thanh mỉm cười với Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến kích động gật đầu.
Không những được mà còn là rất được ấy chứ.
“Chàng trai, cậu có thể bán cho tôi không? Tôi ra giá mười triệu tệ”.
“Mười triệu, ít quá. Với màu sắc và kích cỡ này thì hai mươi triệu cũng không phải là quá đắt. Tôi trả hai mươi triệu”.
“Tôi ra giá hai mươi mốt triệu”.
Tại thời điểm này, bọn họ đang không ngừng hét giá cao lên.
Nhưng mỗi lần bọn ra giá cao như vậy thì lại như một lần vả vào mặt Tất Văn Bách.
Hắn ta không ngờ bản thân lại bỏ lỡ một viên Phỉ Thúy Băng trị giá hàng chục triệu, hơn nữa lại rất tự hào khi đã bán nó với giá 100 ngàn tệ.
Tất Văn Bách cảm thấy mình thật sự rất ngu ngốc, tại sao lại không cắt hết đá ra cơ chứ.
Trong lúc mọi người còn đang tranh nhau ra giá, đột nhiên có một người đàn ông mập mạp chen vào, mở miệng nói: “Chàng trai trẻ, 30 triệu, bán cho tôi đi”.
Ông ta vừa mới ra giá thì tất cả mọi người đều lặng đi.
“Ông chủ Hoa, giá này mua vào không có lãi đâu”.
“Chỉ có thể kiếm tiền gia công thôi”.
“Thật là liều mạng”.
Những người xung quanh đều nói.
Người đàn ông trung niên mập mạp kia nói: “Tiệm của tôi còn chưa có bảo bối nào để trấn quán, tôi thấy miếng ngọc này rất thích hợp. Vậy nên mới muốn mua, chàng trai trẻ, cậu có bán không?”
“Em thấy sao?”
Trần Thanh nhìn về phía Nam Cung Yến và hỏi.
“Chủ tịch Nam Cung, bán cho tôi đi, coi như thêm một người bạn”.
Ông chủ Hoa cười nói.
“Gía này rất cao”, Nam Cung Yến nói: “Có thể bán được rồi”.
“Chàng trai trẻ, tôi không lừa cậu đâu, đây là mức giá khá cao rồi. Cậu muốn tiền mặt hay là chi phiếu?”, ông chủ Hoa cười hỏi.
“Tôi không muốn bán lắm”.
Trần Thanh nghĩ ngợi một chút rồi nói.
“Tại sao vậy?”, ông chủ Hoa hỏi: “Thấy giá này quá thấp sao?”
“Không phải”, Trần Thanh lắc đầu rồi đáp: “Tôi muốn bán nó cho chủ tịch Nam Cung của chúng tôi”.
“Tôi không đưa được mức giá cao như vậy đâu”, Nam Cung Yến nói.
“Em tùy ý ra một cái giá là được rồi, hoặc là anh miễn phí tặng cho em, đợi em bán được rồi thì trả tiền cho anh cũng được”, Trần Thanh cười hi hi nói: “Dù gì cũng là người mình cả, dĩ nhiên là sẽ đưa cho em rồi, còn nữa anh vẫn còn nợ em 100 ngàn mà”.
Nghe thấy những gì mà Trần Thanh nói, trong lòng Nam Cung Yến vui vẻ vô cùng.
Vốn dĩ cô cũng muốn có được miếng Phỉ Thủy Băng này, đây là một miếng ngọc cực kỳ tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!