Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh


Trần Thanh đi rất nhanh.

Vậy nhưng sức lực anh cũng tiêu hao rất nhanh.

Sau khi đi xem hơn mười sạp, Trần Thanh mệt mỏi, ngồi xuống cửa một sạp hàng, thở dốc.

Sau khi thanh toán xong, Nam Cung Yến đi tới. Cô nhìn Trần Thanh, nói: “Trần Thanh, chúng ta mua năm, sáu chục khối đá rồi, còn mua thêm nữa không? Tôi đã tiêu cả chục triệu rồi!”

Trần Thanh hút điếu thuốc, nhìn Nam Cung Yến nói: “Em yên tâm đi, chắc chắn không lỗ đâu!”

“Thật sao?”

Nam Cung Yến hỏi.

“Ừ!”, Trần Thanh gật đầu chắc nịch.

“Vậy chúng ta có chọn nữa không?”

Nam Cung Yến hỏi.

“Thôi!”

Trần Thanh lắc đầu.

Bây giờ, chân khí của anh đã gần cạn, Thấu Thị ngày càng yếu, có lúc không thể sử dụng được Thấu Thị.

“Chọn lấy ba khối đá trong số chúng ta mua đi”, Trần Thanh nói với Nam Cung Yến.

Anh đã tính toán cả rồi, trong đống đá mình mua, có ba khối phỉ thúy khá tốt.

Trong ba khối, có hai khối chủng băng, một khối thủy chủng ngọc.

Hai khối ngọc phỉ thúy chủng băng, một khối to cỡ quả trứng gà, một khối cỡ trứng ngỗng, khối thuộc thủy chủng ngọc thì to hơn chút.

Trần Thanh định giá ba khối ngọc, cũng tầm năm chục triệu.

Mất có ba trăm ngàn để mua ba cục đá lại được giá năm chục triệu, cũng xem như lời to rồi.

Hơn nữa một sàn cược ngọc có thể xuất hiện ba khối ngọc chủng băng đúng là chẳng khác nào một tờ vé số, ba người trúng giải.

Trần Thanh không tin thầy Sơn có thể chọn cái nào cũng trúng.

“Họ Trần kia, anh chọn xong chưa? Chúng tôi đã chọn xong rồi!”

Tất Văn Bách đi qua, nhìn thấy Trần Thanh đang ngồi nghỉ ngơi, hắn cười nói.

“Tôi nghe nói cậu mua rất nhiều, có phải thật không?”, thầy Sơn đứng cạnh Tất Văn Bách, cười nói: “Bây giờ không nắm chắc nên mới mua nhiều thế chứ gì?’

“Ha ha, ông xem sắc mặt anh ta kìa, có lẽ bị chúng ta dọa cho sợ chết khiếp rồi!”, Tất Văn Bách nhìn thấy sắc mặt Trần Thanh có phần nhợt nhạt, hắn cười nhạo.

“Anh ở đây tỏ vẻ cái gì? Lẽ nào các anh chọn xong rồi sao?”

Nam Cung Yến khẽ hừ một tiếng, bực dọc nói.

“Có khó khăn gì sao?”, Tất Văn Bách cười nói: “Có thầy Sơn ở đây, chẳng cần tốn nhiều thời gian”.

Thầy Sơn tỏ ra cao ngạo: “Có cần tôi cho cô xem không?”

Nói rồi, thầy Sơn dịch người ra, để trống một khoảng.

Nam Cung Yến nhìn qua khoảng trống, trông thấy trên chiếc xe đẩy có ba khối đá.

Ba khối đá này nặng tầm mười lăm, hai mươi cân.

Với kiến thức ít ỏi của Nam Cung Yến cũng có thể nhìn ra được, bề ngoài của ba viên đá này không tồi, khả năng lấy được món đồ tốt ở trong đó rất cao.

Trần Thanh tập trung sức sức chú ý để dùng Thấu Thị, nhìn một lượt.

Nhìn thấy ba cục đá kia, cả người anh bỗng cứng đờ.

Ba cục đá mà thầy Sơn chọn thực sự rất đỉnh.

Có một khối thủy chủng ngọc, một khối chủng băng, ngạc nhiên hơn là có một khối chủng thủy tinh. Đáng sợ nhất là khối thuộc chủng thủy tinh đó còn to bằng quả trứng ngỗng.

Phỉ thúy thuộc chủng thủy tinh là đồ vật cực kỳ hiếm. Chỉ cần khối đá này được cắt ra cũng đủ đè bẹp ba khối đá của anh.

“Ha ha, hai người cứ chọn từ từ đi, chúng tôi đến chỗ cắt đá đợi!”

“Nhóc con, nhớ chọn ra món đồ xịn một chú. Tôi không muốn mình thắng một cách dễ dàng đâu!”, thầy Sơn tràn đầy tự tin nói.

Dứt lời, hai người vui vẻ rời đi.

Nam Cung Yến thầm hừ một tiếng: “Còn chưa cắt ra xem, ai thua ai thắng còn chưa chắc, mấy người huênh hoang gì chứ?”

“Trần Thanh, đúng không?”

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh rồi hỏi.

Trần Thanh ngậm điếu thuốc, cười khổ nói: “Không phải đâu, e rằng lần này chúng ta không thắng nổi!”

Hả?!

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh đầy bất ngờ.

Trong mắt cô, trước nay Trần Thanh luôn rất tự tin, hơn nữa còn là kiểu tự tin thái quá, vậy nhưng giờ anh lại nói rằng không nắm chắc.

“Anh trêu tôi đấy hả?”, Nam Cung Yến hỏi.

“Nghiêm túc đấy!”, Trần Thanh đáp.

“Anh Thanh, lần này chúng ta phát tài rồi!”

Giang Tử Phong bỗng chạy tới nói: “Em thu được một trăm tám mươi triệu tiền cược, hầu hết đều đặt cho Tất Văn Bách thắng. Ha ha, nếu như anh thắng, chúng ta sắp giàu to rồi. He he, em chưa từng chơi ván cược nào kích thích như vậy. Cuộc đời có được ván cược đỉnh cao này, em cảm thấy thỏa mãn lắm rồi!”

Giang Tử Phong thích thú cười nói nhưng lại phát hiện hình như Trần Thanh không được vui cho lắm, vội hỏi: “Anh Thanh, lẽ nào anh không vui sao? Nếu chúng ta thắng là kiếm được món hời lớn đấy!”

Trần Thanh vỗ vỗi vai Giang Tử Phong, thấp giọng nói: “Tử Phong, cậu có quen phú bà nào không? Bây giờ cậu phải nghĩ xem, cậu sắp phải giới thiệu cho anh rồi. Cậu cũng nên nghĩ chu toàn chút, tìm vài phú bà. Cơ thể cậu vẫn còn chịu được chứ?”

Hả?

“Anh Thanh, anh có ý gì đấy?”, Giang Tử Phong bỡ ngỡ hỏi.

“Anh ta nói mình thua rồi!”

Nam Cung Yến đáp.

“Anh Thanh, không phải chứ!”

Giang Tử Phong không dám tin vào tai mình.

“Ừ, Anh cảm thấy ba khối đá của Tất Văn Bách có thể lấy ra được món đồ tốt!”, Trần Thanh nói.

“Anh Thanh, anh dọa em đấy hả?”

Giọng nói Giang Tử Phong hơi run, cậu ấy nói như sắp bật khóc: “Anh, nếu như người nhà biết em tìm phú bà, em sẽ bị đánh gãy chân mất. Hơn nữa, cơ thể này của em nuốt không trôi!”

“Cậu làm được!”, Trần Thanh vỗ vai Giang Tử Phong.

“Trần Thanh, anh không thấy có gì đó rất lạ sao?”,

Nam Cung Yến bỗng lên tiếng.

“Có gì bất thường?”

“Bọn họ chọn đồ rất nhanh, hơn nữa còn nói chắc nịch rằng đồ của mình rất tốt!”, Nam Cung Yến nói: “Tôi nghĩ chắc đấy là bọn họ chọn sẵn từ trước rồi!”

“Tôi nhớ ra rồi, thầy Sơn có sạp bán hàng ở đây. Ba khối đá ấy có khi là báu vật trong đáy hòm của ông ta cũng nên. Bọn họ cố tình đào cái hố này để bẫy chúng ta mà!”, Giang Tử Phong kích động nói: “Em đã nói tên Tất Văn Bách là đồ gian trá, xảo quyệt nhưng không ngờ lại đến mức này!”

“Xem ra chính là thế rồi!”

Nam Cung Yến nghiến răng nói: “Vậy nên bọn họ mới khẳng định hết lần này đến lần khác, có thể lấy được món đồ tốt!”

“Nói vậy, chúng ta thua chắc rồi sao?”

Mặt mũi Giang Tử Phong tái mét, giọng nói run lẩy bẩy.

Nam Cung Yến gật đầu đáp: “Có thể coi là vậy, chúng ta đều trở thành con mồi của Tất Văn Bách”.

“Mẹ nó, làm sao bây giờ?”, Giang Tử Phong hơi hoảng loạn.

Trần Thanh đứng dậy, nói: “Anh có cách này, thử cược xem sao!”

“Cách gì?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận