Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tiếng cười nhạo xung quanh vang lên không ngớt.

Vẻ mặt Trần Thanh đứng trước tảng đá vô cùng đăm chiêu.

Anh đang phải cẩn thận từng li từng tí.

Loại ngọc bên trong tảng đá này rất quý, nhất định không được làm nó sứt mẻ dù chỉ một chút, nếu như có sơ xuất giá trị ắt hẳn bị giảm đáng kể.

Trước đó, Trần Thanh mới chỉ dùng khả năng nhìn thấu nhìn thử thì đã không khỏi giật cả mình, nhưng còn vị trí cụ thể thế nào thì anh cũng không nắm chắc.

Vì lúc anh cố dùng khả năng nhìn thấu nhưng vẫn không thấy được, Trần Thanh đành dùng cách bảo đảm nhất có thể thôi.

Anh vẽ một đường xung quanh bên ngoài.

Sau đó để cho thợ cắt đá bắt đầu cắt.

Không ngoài dự đoán, nhát cắt đầu tiên hoàn toàn không nhìn thấy được chút màu xanh nào.

Điều này lại dẫn đến thêm không ít lời bàn tán luyên thuyên.

Đặc biệt là Tất Văn Bách, vẻ mặt đắc ý của hắn ta cũng muốn nghênh tới trời.

"Có cắt tiếp không?"

Thợ cắt đá hỏi Trần Thanh.

"Không cần đâu, tôi thấy mài được rồi đó".

Trần Thanh cầm lấy giấy nhám bắt đầu chà sát.

"Chưa thấy được chút màu xanh nào mà hắn lại mài rồi á?"

"Đầu óc người này có vấn đề rồi".

"Còn không chịu thua nhanh đi, làm mất thời gian người ta quá".

Mọi người nhìn Trần Thanh lấy giấy nhám chà thì không nhịn được lên tiếng.

"Tảng đá này nếu cắt ra được hàng ngon, tôi sẽ nuốt nó luôn đó", thầy Sơn cười lạnh nói: "Sao còn chưa bỏ cuộc chứ hả?"

Tất Văn Bách híp mắt cười nói: "Hắn chưa bỏ cuộc cũng là vì muốn kéo dài thêm chút thời gian thôi, chúng ta cứ mặc cho hắn câu giờ đi".

"Có câu giờ cũng vô ích, dù sao cũng thua chắc rồi!"

"Đệt, dám chơi méo dám chịu, có phải là đàn ông không?"

Tiếng mỉa mai vang lên không ngừng.

Giang Tử Phong chỉ biết thở dài.

Cậu ấy cũng muốn khuyên Trần Thanh bỏ cuộc cho rồi.

Nam Cung Yến lại không biết nên nói gì với Trần Thanh cho phải.

Trần Thanh cầm giấy nhám cứ mài như thế hơn 20 phút đồng hồ.

Toàn bộ quá trình tiếng cười cợt châm chọc của tất cả mọi người không ngừng văng vẳng bên tai.

Không chỉ vậy mà còn càng ngày càng lớn hơn.

Dần dà bọn họ lại tỏ ra bực dọc.

Họ cảm thấy chuyện này chỉ đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người thôi.

"Nhãi ranh, đừng có mà ở đây làm trò khùng trò điên nữa, tảng đá bỏ đi này dù có đổi đời thì cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi".

"Nó cũng y như mày vậy đó".

"Mang một tảng đá bỏ đi đến, còn muốn cắt ra được hàng xịn, mày có nằm mơ cũng không có đâu".

"Mẹ nó, nhanh chịu thua đi".

"Lãng phí thời gian mọi người quá đấy".

Có vài người mất kiên nhẫn chửi đổng lên.

Tất Văn Bách vẫn ra vẻ đắc ý cười nói: "Mọi người đừng hối chứ, trái lại tôi muốn xem thử hắn ta định câu giờ tới khi nào, xem xem mặt hắn ta dày bao nhiêu".

Tất Văn Bách quay lại cười rồi nói với Nam Cung Yến: "Tiểu Yến à, anh không ngờ bên cạnh em lại có loại người này luôn đó".

Nam Cung Yến không biết nên nói gì nữa, cô cũng nghĩ Trần Thanh hết hi vọng rồi, anh chỉ đang cố kéo dài thời gian thôi.

"Xuất hiện màu xanh rồi!"

Ngay lúc này không biết ai đó đã kêu lên.

Nghe thấy tiếng la, mọi người mới nhìn sang.

Bọn họ liền nhìn thấy một màu xanh biếc.

"Dù có ra màu xanh thì sao chứ".

"Có thể đáng giá bằng Phỉ Thuý Thuỷ Tinh sao?"

"Hắn ta có thể cắt ra được một viên phỉ thuý trị giá hơn trăm triệu à?"

Mọi người vẫn tiếp tục dè bỉu.

"Là... là Đế Vương Lục".

"Má ơi ~"

Lúc này thì từng tiếng kêu vì kinh ngạc dần bật thốt lên.

Theo những chỗ Trần Thanh đã mài, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ độ tinh khiết bên trong.

Không còn nghi ngờ gì nữa, là Đế Vương Lục rồi!

Vua trong các loại phỉ thúy - Đế Vương Lục.

Đứng trước Đế Vương Lục, các loại Thuỷ Tinh, Băng, Nước... đều chỉ là phù du.

Sột soạt! Sột soạt! Sột soạt!

Ngay khoảnh khắc này, hiện trường yên lặng đến đáng sợ.

Bọn họ chỉ còn nghe thấy tiếng mài đá chầm chậm của Trần Thanh.

Mà Trần Thanh càng mài thì bọn họ lại càng nhìn thấy mảng xanh lá càng lớn.

Đế Vương Lục đậm chất bá chủ dần hiện ra.

"Chắc cũng không lớn lắm đâu".

"Tôi nghĩ không thể nào lớn được".

"Má ơi, hắn ta quả thật có thể cắt ra được Đế Vương Lục từ một đống rác".

"Xem như hôm nay hắn ta dùng hết may mắn tích từ mấy kiếp rồi".

"Ôi thần linh ơi, mong là viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không lớn lắm".

Mọi người gian nan nuốt nước miếng nói.

Bọn họ cảm thấy những lời chế giễu Trần Thanh khi nãy của bọn họ khác nào tựa ngửa mặt lên trời mà phun nước miếng chứ.

Tất Văn Bách lại ngây ngẩn cả người, hắn ta đanh giọng nói: "Thầy Sơn, không phải ông nói tảng đá của hắn ta chỉ là đồ bỏ đi thôi sao?"

"Đúng là rác rưởi mà", Thầy Sơn cắn răng nói: "Tôi nhìn chắc chỉ có một chỗ xanh lá nhỏ thôi. Nếu chóp ngọc không lớn, thì cũng không cần phải sợ hắn ta. Đế Vương Lục rất hiếm ra được chóp lớn".

Tất Văn Bách gật đầu đứng nhìn Trần Thanh vẫn miệt mài chà sát, trong bụng âm thầm cầu nguyện.

Giang Tử Phong cũng đang đứng lẩm bẩm: "Cầu thần linh phù hộ, cầu mong chị dâu phù hộ, làm phép cho cái tảng đá đó sẽ ra được viên lớn ".

Việc Trần Thanh cắt ra được Đế Vương Lục đã đả kích bọn họ quá mức.

Tâm trạng của bọn họ lúc này giống như ngồi xe vượt đèo vậy.

Nam Cung Yến nhìn Trần Thanh đến nỗi miệng cũng há thành chữ O.

Cô cảm thấy cứ như người đàn ông này có thể nhìn thấu hết mọi thứ vậy.

Chẳng hạn như ngay lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng là đồ bỏ đi sẽ không cắt ra được gì.

Anh vẫn khăng khăng giữ vững lập trường.

Sau cùng lại cắt ra được Phỉ Thúy Đế Vương Lục, chuyện này khác nào vả mặt từng người một ở đây.

"Đừng nói là lớn nha".

"Đừng có lớn thêm nữa chứ".

"Trời phật phù hộ".

Trần Thanh vẫn mài không ngừng.

Đế Vương Lục trên tay anh càng ngày càng lớn.

Những người đứng xung quanh càng thêm xôn xao.

Cứ tiếp tục như thế bọn họ sẽ thua mất.

Sắc mặt Tất Văn Bách thì dần trở nên như nuốt phải ruồi.

Giang Tử Phong thì kích động hô lên: "Phải thật lớn nhá, chị dâu tôi đã làm phép rồi, phải lớn y như chị dâu tôi vậy ".

Nghe mấy câu này, Nam Cung Yến xúc động muốn đập cho cậu ấy một trận, nói linh ta linh tinh gì không biết nữa.

Trần Thanh vẫn im thin thít tập trung mài dũa.

Lúc này, anh cảm thấy gần như thấy được hình hài rồi, anh nhanh chóng tập trung cao độ quan sát lại một lượt.

Bây giờ thì anh có thể nắm chắc được vị trí chính xác rồi.

Anh vẽ thêm một đường rồi quay sang nói với người thợ cắt đá: "Cắt từ chỗ này giúp tôi một đường".

"Tôi, tôi không dám cắt đâu", thợ cắt đó run rẩy nói: "Cái này quý quá, lỡ như tôi làm sứt mẻ gì tôi không đền nổi đâu".

"Vậy thôi để tôi tự làm".

Trần Thanh đích thân cầm dao lên.

Đến lúc này thì anh đã tràn đầy tự tin ra tay rồi.

Soạt! Soạt!

Trần Thanh nhanh như chớp cắt ra một đường.

"Xanh kìa!"

"Toàn bộ đều là màu xanh!"

Trần Thanh liền cắt thêm một đường, thì hiện trường lập tức ngưng đọng lại.

Lúc này thì bọn họ lại không thốt lên được câu nào nữa.

Bởi vì hai bên đã lộ ra hoàn toàn rồi.

Viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không hề nhỏ chút nào.

Giá trị chắc chắn cao hơn cả ba viên phỉ thuý của Tất Văn Bách cộng lại.

Một viên ngọc đè bẹp toàn bộ!

Về độ tinh khiết, độ trong suốt hay màu xanh lá thẳm này, chính xác là Đế Vương Lục không phải bàn cãi gì nữa. Hơn nữa kích cỡ không hề nhỏ, lớn cũng tầm hai nắm tay là ít.

Phỉ Thúy Đế Vương Lục chính là bá chủ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận