Không lâu sau, Trần Thanh đã lấy được viên Phỉ Thúy ra.
Trần Thanh nâng nó trong lòng bàn tay, nó có kích cỡ gần bằng với quả bóng chuyền.
Phỉ Thúy Đế Vương Lục đã rất hiếm thấy, bây giờ còn có viên Phỉ Thúy to như vậy, quả thực là hàng trên cả cực phẩm.
Đặc biệt là lúc Trần Thanh cầm lên, ánh sáng chiếu lên viên Phỉ Thúy Đế Vương, màu xanh rêu đó của nó, thật sự là khiêm tốn và vững vàng như một bậc đế vương, nhưng lại toát lên được vẻ uy nghiêm.
“Cái này đáng giá bao nhiêu tiền vậy?”
“Giá khởi điểm ít nhất cũng phải trên hai trăm triệu tệ nhỉ?”
“Tôi còn thấy hai trăm triệu tệ là rẻ rồi đấy”.
“Trời ơi! Đã rất lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục nào lớn như vậy”.
“Nó lại còn được lấy từ trên một tảng đá đã được cắt qua rồi, tôi thật sự là phục sát đất rồi”.
“Tôi cũng phục rồi!”
“Có chơi có chịu”.
“Phải phục thôi!”
Nhìn thấy viên Phỉ Thúy Đế Vương trên tay Trần Thanh, không ai là không phục.
Trước đó, bọn họ cho rằng không thể nào so bì nổi với ba viên Phỉ Thúy của Tất Văn Bách, nhưng trước viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này, đến xách dép cũng không xứng.
“Tất Văn Bách, anh đắc ý đi, tiếp tục đắc ý thử cho tôi xem nào. Không phải vừa rồi anh rất oai hay sao?”
Lúc này, Giang Tử Phong cười điên cuồng.
“Dám cược với anh Thanh của tôi, anh thua là cái chắc rồi!”
Sau khi nghe thấy lời này của Giang Tử Phong, vẻ mặt Tất Văn Bách sa sầm lại, hắn ta cảm thấy mình như vừa bị tát cho vài phát vào mặt, vô cùng đau rát.
Hắn ta biết, tất cả sự chê cười trước đó của hắn đều đã trở thành những lời khiến mình phải nhục nhã.
Những điều này đều không quan trọng, mà quan trọng là lần này hắn ta đã bị tổn thất rất nặng.
Tất Văn Bách thật sự không hiểu nổi, tại sao Trần Thanh lại kỳ lạ như vậy, bắt đầu từ khi mình gặp được anh đều chưa từng thắng được.
“Đúng vậy! Cậu Tất còn thua nhiều hơn chúng ta”.
“Cậu ta ngoài thua 50 triệu tệ tiền cược ra thì còn đánh cược 30 triệu tệ với cậu ấy. Lại cộng thêm ba viên Phỉ Thúy trị giá hơn 200 triệu tệ. Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy xót”.
“Hình như cũng đúng”.
“Tôi đã nói từ lâu rồi, không thể theo cậu ta được đâu. Nhân phẩm cậu ta không tốt, chắc chắn là sẽ thua”.
Mọi người lại bắt đầu an ủi lẫn nhau.
Tất Văn Bách nghe thấy lời này, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người đắc ý cái gì, còn chưa định giá nữa. Các người nghĩ mình thắng chắc rồi sao?”
“Hơ hơ”.
Tất Văn Bách vừa nói ra, liền có người khẽ cười một tiếng.
Sau đó, bọn họ liền lẩm bẩm rằng.
“Đến cả kẻ ngốc cũng biết là cái đó đáng giá”.
“Tất Văn Bách chắc là không muốn chịu thua rồi”.
“Một viên Phỉ Thúy của người ta, còn đắt hơn là ba viên của cậu ta. Còn đòi định giá, không phải là đang đợi tự chuốc nhục vào mình sao?”
Tất Văn Bách nghe thấy lời của những người bên cạnh, thật sự rất muốn ra tay đánh người.
“Anh Thanh, anh ta đòi chờ định giá. Vậy thì anh hãy mang đi định giá để anh ta hoàn toàn tuyệt vọng đi”.
Giang Tử Phong đắc ý cười: “Cho anh ta hoàn toàn tuyệt vọng luôn”.
“Được thôi!”
Trần Thanh thản nhiên cười.
“Anh Thanh, hay là để em cầm cho”.
Giang Tử Phong giơ tay cầm lấy.
“Được thôi!”
Trần Thanh nói một cách sảng khoái.
Giang Tử Phong vừa định nhận lấy thì lúc này Nam Cung Yến liền đi tới nói: “Để chị cầm cho. Cậu vụng về như vậy, ngộ nhỡ làm rơi vỡ thì sao?”
Nói xong, Nam Cung Yến bất chấp tất cả mà nhận lấy viên Phỉ Thúy.
Nam Cung Yến cầm lấy viên Phỉ Thủy Đế Vương Lục vào lòng bàn tay. Cô nhìn màu xanh bắt mắt đó, thì trong mắt không giấu nổi sự phấn khích.
“Tôi thích viên Phỉ Thúy này. Đến lúc đó định giá bao nhiêu, thì tôi sẽ trả bấy nhiêu”.
Nam Cung Yến liền đặt trước. Thứ đẹp như vậy, cô cảm thấy có thể làm vật báu để trấn giữ cửa tiệm. Có được thứ này, sau này danh tiếng tiệm vàng của cô chắc chắn sẽ vang dội.
“Có điều tôi chỉ có thể trả góp”.
Sau đó, Nam Cung Yến liền nói thêm một câu.
“Vậy thì không được”.
Trần Thanh liền từ chối.
“Tại sao?”, trong mắt Nam Cung Yến có chút lo lắng nhìn chằm chằm vào Trần Thanh.
“Anh không định bán, anh định tặng nó cho vợ của anh”, Trần Thanh cười đắc ý: “Ai làm vợ anh, thì anh sẽ tặng cho người đó”.
“Vãi, lại thả thính rồi”.
Giang Tử Phong hét lên.
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như được rót mật vậy.
Trong lòng cô nghĩ, một người nào đó chịu tặng thứ quý giá như vậy cho mình, ít nhất cũng chứng tỏ rằng cô vẫn chiếm được vị trí quan trọng trong lòng anh ấy.
“Có điều, nếu em cương quyết muốn mua, thì anh cũng có thể bán nửa giá cho em. Suy cho cùng, em cũng có công lao. Nếu như không phải nhờ có mông của em khai sáng, anh thật sự không thể tìm thấy thứ tốt như thế này”, Trần Thanh lại cười nói.
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì cô liền thở dài một tiếng. Người nào đó mãi mãi không thể nào khiến cô vui quá hai giây.
Nam Cung Yến mang viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục tới chỗ mấy ông chủ để định giá.
Người đầu tiên định giá là người của Tất Văn Bách mời.
Người đầu tiên đã đưa ra cái giá một trăm triệu tệ.
Lúc ông ta ra giá, tất cả mọi người đều xùy một tiếng.
“Các người xùy cái gì, nếu thua, chúng ta đều phải bồi thường tiền đấy”.
Tất Văn Bách nghiến răng nói.
“Cho dù thua, tôi cũng bằng lòng”.
“Thua trước Phỉ Thúy Đế Vương Lục, ông đây cũng nể phục”.
“Làm trái lại lương tâm giống như các cậu thì mất mặt lắm”.
“Tất Văn Bách, chúng tôi không muốn bị bẽ mặt”.
Những người bên cạnh mắng mỏ.
Tất Văn Bách nhìn thấy nhóm người này, hắn ta liền mắng thầm rằng một lũ ngu xuẩn.
Đối với Tất Văn Bách mà nói, mất tiền không là gì cả, nhưng điều quan trọng nhất là hắn ta đến thể diện cũng chẳng còn.
Lúc người thứ hai định giá, ông ta không hề ép giá như người thứ nhất, có điều cuối cùng vẫn làm trái lại với lương tâm, ra giá một trăm linh năm triệu tệ.
Cho dù như vậy, mọi người vẫn xùy một tiếng.
Tới khi Phỉ Thúy lọt vào tay của ông chủ Hoa, ông ta còn không thèm nhìn mà đã trực tiếp nói: “Tôi ra giá là năm trăm triệu tệ”.
“Sao lại ra giá cao như vậy, ông có mua với giá này không?”
Tất Văn Bách hỏi với vẻ khó chịu.
“Đương nhiên là có”.
Ông chủ Hoa cười nói: “Nếu người anh em này chịu bán, năm trăm triệu tôi còn thấy hời đấy. Lão Chương, ông thấy thế nào?”
“Hàng đẹp thế này, năm trăm triệu chưa chắc đã mua được. Tháng trước ở đảo Hồng Kông, một chiếc vòng tay Phỉ Thúy Đế Vương Lục đã được đấu giá với cái giá cao ngất ngưởng là tám mươi triệu tệ. Thứ này ít nhất cũng phải làm được ra tám chiếc vòng tay giống thế, tôi thấy sáu trăm triệu tệ là còn rẻ đấy”.
Ông chủ Chương tán thành nói.
“Hơn nữa nếu người anh em này chịu bán, tôi và ông chủ Hoa có thể cùng nhau bỏ tiền ra mua”, ông chủ Chương nói một cách khẳng định.
“Cho dù phải vay tiền tôi cũng mua”, ông chủ Hoa nói: “Người anh em, sáu trăm triệu tệ, cậu thấy thế nào?”
“Không bán đâu”, Trần Thanh lắc đầu từ chối: “Tôi muốn tặng cho vợ tôi cơ”.
“Vợ cậu thật có phúc”, ông chủ Hoa nói.
Ông chủ Chương cũng gật đầu nói: “Nếu tôi có con gái, chắc chắn tôi sẽ gả nó cho cậu để hời được một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục”.
“Cậu Trần, tôi thật sự có một đứa con gái, nhưng nó còn đang đi học, cậu thấy thế nào?”, ông chủ Hoa hỏi: “Trông cũng xinh xắn lắm”.
Nam Cung Yến nghe thấy, trong lòng cô bỗng thắt lại.
“Thôi bỏ đi, tôi là người rất chung thủy đấy”, Trần Thanh cười nói.
Hừ! Nam Cung Yến nghe thấy, cô liền mắng thầm rằng đồ vô liêm sỉ, còn dám nói ra lời như vậy.
“Con gái tôi quả thực không thể so bì được với cô Nam Cung đây”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!