“Tiểu Nhạc, có chuyện gì vậy?”
Thấy vẻ mặt của Hồ Tiểu Nhạc không tốt cho lắm, Trần Thanh quan tâm hỏi.
“Anh Thanh, anh có thể xin Trình Minh Viễn cho em nghỉ một tuần được không?”, Hồ Tiểu Nhạc khẽ nói: “Mẹ em mắc phải bệnh lạ, hiện đang nằm viện, em muốn đi chăm sóc mẹ em. Em sợ Trình Minh Viễn không đồng ý cho em nghỉ”.
“Chuyện này không thành vấn đề”.
Trần Thanh thoải mái nói: “Cô đi theo tôi”.
Trần Thanh dẫn Hồ Tiểu Nhạc đi tìm Trình Minh Viễn. Thấy Trần Thanh tới giúp Hồ Tiểu Nhạc xin nghỉ, anh ta không nói hai lời, phê duyệt cho Hồ Tiểu Nhạc nghỉ luôn một tháng.
“Tiểu Nhạc, nếu không đủ thì cô gọi điện thoại cho tôi là được, không cần tới tận đây đâu”, Trình Minh Viễn cười ha ha nói: “Hoặc bảo anh Thanh nói một tiếng là được rồi”.
“Chắc là đủ rồi”, Hồ Tiểu Nhạc nhẹ giọng đáp.
Xin phép xong, Hồ Tiểu Nhạc đi theo Trần Thanh ra khỏi văn phòng.
“Anh Thanh, cám ơn anh”.
Hồ Tiểu Nhạc đang lo là sẽ rất khó xin nghỉ, không ngờ Trần Thanh ra tay là lại được nghỉ luôn một tháng như thế.
“Nói thế thì khách sáo quá rồi đấy”, Trần Thanh sờ mũi cười nói: “Phải rồi, cô nói mẹ cô mắc bệnh lạ à? Rốt cuộc là bệnh lạ gì vậy?”
Trần Thanh hỏi vậy, vẻ mặt của Hồ Tiểu Nhạc càng thêm u sầu.
Cô ta lắc đầu nói: “Khó nói lắm, bệnh viện không kiểm tra ra được, nhưng tình hình không quá khả quan”.
“Hay là thế này, để tôi đi theo cô tới bệnh viện xem sao”, Trần Thanh chủ động đề nghị.
“Anh đi theo em?”, Hồ Tiểu Nhạc hơi sửng sốt.
“Đúng thế”, Trần Thanh nói: “Tiểu Nhạc, thực ra tôi biết trung y, biết chữa khá nhiều bệnh, để tôi đi theo cô xem sao”.
Nghe Trần Thanh nói, Hồ Tiểu Nhạc mới chợt nhớ ra, ngay cả những nhân vật tai to mặt lớn như Giang Sơn còn phải mời Trần Thanh tới nhà khám bệnh, nếu anh ra tay giúp đỡ thì chữa biết chừng sẽ chữa khỏi ấy chứ.
“Vâng, thế thì làm phiền anh Thanh nhé”, Hồ Tiểu Nhạc vội vàng đồng ý.
Trần Thanh nói với Hứa Mỹ Tình một tiếng, sau đó gửi tin nhắn cho vợ mình rồi đi theo Hồ Tiểu Nhạc rời khỏi công ty.
Nửa tiếng sau, Hồ Tiểu Nhạc và Trần Thanh tới bệnh viên nhân dân số một của thành phố Nam Hải.
Trên đường đi, Trần Thanh đã hỏi Hồ Tiểu Nhạc về bệnh tình của mẹ cô ta rồi.
Một tháng trước, ngày nào mẹ Hồ Tiểu Nhạc cũng ngất xỉu.
Khi ấy bọn họ đưa tới bệnh viện nhưng không phát hiện ra vấn đề gì cả. Thế nhưng ngày nào bà ấy cũng ngất, theo thời gian trôi qua, triệu chứng càng lúc càng nhiều.
Sau đó bọn họ lại tới bệnh viện kiểm tra tổng quát, phát hiện ra trong máu của mẹ Hồ Tiểu Nhạc có cồn, bà ấy ngất xỉu là bởi vì say rượu.
Nhưng điều kỳ lạ nằm ở chỗ mẹ Hồ Tiểu Nhạc không hề uống rượu, mà nồng độ cồn trong máu bà ấy không hề hạ xuống, ngày nào cũng trong trạng thái như đang say rượu.
Tạm thời bên bệnh viện chưa tìm ra cách chữa trị, chính vì vậy nên Hồ Tiểu Nhạc mới lo lắng, xin nghỉ phép để chăm sóc mẹ.
Nghe kể lại căn bệnh này, Trần Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ, ít nhất thì anh chưa gặp tình huống như vậy bao giờ.
“Anh Thanh, anh đã gặp căn bệnh này bao giờ chưa?”
Hồ Tiểu Nhạc hỏi Trần Thanh.
“Chưa gặp bao giờ”, Trần Thanh đáp.
“Vậy có chữa được không ạ?”, Hồ Tiểu Nhạc lo lắng nói.
Trần Thanh an ủi cô ta: “Cô cứ yên tâm đi, có anh Thanh ở đây, không có bệnh gì là khó chữa hết”.
“Vâng”, Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.
Thực ra Hồ Tiểu Nhạc không tin tưởng y thuật của Trần Thanh cho lắm, dù sao những người học trung y tầm tuổi Trần Thanh hình như vẫn đang thực tập thì phải.
Hồ Tiểu Nhạc dẫn Trần Thanh vào phòng bệnh.
“Tiểu Nhạc, cô tới rồi à?”
Bọn họ vừa vào phòng bệnh, một bác sĩ cao gầy khoảng chừng ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng bước tới nói.
“Bác sĩ Mã”.
Nhìn thấy hắn ta, Hồ Tiểu Nhạc chào hỏi với vẻ tôn kính.
“Tiểu Nhạc, cô gọi tôi là Thiên Tinh thôi, chúng ta cũng xấp xỉ tuổi nhau mà”.
Mã Thiên Tinh nở nụ cười. Trong lúc nói chuyện, đôi mắt của Mã Thiên Tinh không hề dời khỏi người Hồ Tiểu Nhạc.
Nhìn thấy ánh mắt của Mã Thiên Tinh, trên cơ bản Trần Thanh đã đoán ra tâm tư của hắn ta.
“Khụ, bác sĩ Mã này, tình hình của bác gái thế nào rồi?”
Trần Thanh ho nhẹ rồi hỏi.
Lúc này, Mã Thiên Tinh mới phát hiện ra Trần Thanh đang đứng bên cạnh Hồ Tiểu Nhạc, hắn ta hỏi với vẻ cảnh giác: “Tiểu Nhạc, anh ta là ai?”
“Anh ấy là đồng nghiệp của tôi, tên là Trần Thanh, anh Thanh”.
Hồ Tiểu Nhạc đáp.
“Chào anh, tôi là bác sĩ chính của mẹ Tiểu Nhạc, là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của bệnh viện nhân dân Nam Hải”, Mã Thiên Tinh nói với Trần Thanh, mang theo chút kiêu ngạo.
“Chào bác sĩ Mã, tôi cũng là bảo vệ đẹp trai nhất và trẻ tuổi nhất của công ty Khuynh Thành Quốc Tế thuộc tập đoàn Nam Cung”, Trần Thanh cười nói.
“Bảo vệ?”
Nghe thấy thân phận của Trần Thanh, khóe miệng Mã Thiên Tinh nhếch lên vì khinh thường.
Vốn dĩ hắn ta còn định bắt tay với Trần Thanh, nhưng lúc này lại rút tay về, trong mắt hiện lên đôi phần khinh miệt.
Nhìn thấy ánh mắt coi thường của Mã Thiên Tinh, trên mặt Hồ Tiểu Nhạc hiện lên sự bất mãn, cô ta cảm thấy Mã Thiên Tinh đúng là mắt chó mới coi thường người khác.
“Bác, bác sĩ Mã, tôi bị bệnh gì vậy? Có phải là không chữa được không?”
Lúc này, mẹ của Hồ Tiểu Nhạc tỉnh lại, bà ấy hỏi trong mê man.
Mã Thiên Tinh lật bệnh án ra đọc rồi chau mày nói: “Bác gái, bệnh của bác không khả quan đâu. Nhưng bác yên tâm, có cháu ở đây, cháu sẽ không để bác xảy ra chuyện gì hết. Còn những chuyện khác, đợi cháu từ từ bàn bạc với Tiểu Nhạc rồi sẽ nói với bác sau”.
Sau đó Mã Thiên Tinh quay đầu nói với Hồ Tiểu Nhạc: “Tiểu Nhạc, tôi bảo cô xin nghỉ dài hạn tới bệnh viện chăm sóc bác gái, cô đã xin nghỉ chưa?”
“Rồi”.
Hồ Tiểu Nhạc gật đầu.
“Vậy là tốt, bệnh tình của bác gái hết sức phức tạp, thậm chí còn không mấy khả quan, có rất nhiều vấn đề, vậy nên tôi muốn trò chuyện với cô một lát. Chi bằng thế này, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, sau đó sẽ bàn bạc chi tiết hơn, cô cảm thấy thế nào?”
Mã Thiên Tinh chủ động mời Hồ Tiểu Nhạc.
Hơ!
Hồ Tiểu Nhạc hơi sửng sốt.
Cô ta hiểu ý của Mã Thiên Tinh, mấy ngày qua Mã Thiên Tinh luôn tìm đủ mọi cớ để hẹn cô ta.
“Bác sĩ Mã, tôi cảm thấy…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!